Tôi là một độc giả trung thành của mục này. Tôi thường đọc tâm sự của tất cả các anh chị và có comment, dù có thể đó không phải là những lời khuyên tốt nhất mà các anh chị cần. Nhưng tôi muốn chia sẻ bớt nỗi buồn hoặc sự khó xử, tức giận của anh chị lúc đó.
Giờ đây tôi cũng là một người đầy tâm sự, cần giải tỏa và cần những lời khuyên. Tôi là một cô gái 24 tuổi, đang làm y tá. Anh trai tôi cưới vợ cách đây 2 năm. Cưới xong, hai vợ chồng anh chị sống ở một căn chung cư thuê 6 triệu một tháng. Mặc dù anh tôi liên tục giải thích là để tiện đi làm nhưng tôi biết do chị dâu không muốn ở cùng bố mẹ chồng và cô em chồng là tôi. Việc này đối với gia đình tôi mà nói là chuyện tốt, vì tôi cũng chẳng phải lo ngại chạm mặt chị dâu. Bố mẹ tôi còn khỏe mạnh, cũng đâu cần người chăm nom gì huống chi còn có tôi bên cạnh.
Nhưng 5 tháng trước, anh trai tôi vì một sai lầm nhỏ mà bị giáng chức. Kinh tế của hai anh chị bắt đầu khó khăn, đặc biệt chị dâu tôi vừa mới có bầu 1 tháng. Vậy là họ quyết định trả lại chung cư, về sống với bố mẹ tôi.
Anh chị sống trong căn phòng cũ của anh ngày trước. Một tháng đầu trôi qua trong vui vẻ, ai cũng cố gắng nhường nhịn để bầu không khí hài hòa. Nhưng sang tháng tiếp theo, chị dâu bắt đầu nôn nghén, người xanh mét mệt lử, không ăn uống được gì và phải nằm một chỗ. Chị ấy trở nên khó tính và như một cây thuốc nổ vậy. Dù không nói ra nhưng từ vẻ mặt đến cử chỉ của chị ấy đều thể hiện sự chán ghét nhà chồng.
Trong khi chị dâu là người chủ trương hiện đại hóa, phụ nữ của thế kỷ; phong cách thời trang của chị ấy luôn là mốt mới, quyến rũ và trẻ trung thì tôi lại là người hơi bảo thủ (Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi rất nhường nhịn chị. Một phần vì tôn trọng chị là người có học thức, lại đang mang bầu. Một phần vì tôn trọng anh trai tôi vì chị dâu là người mà anh yêu hơn 3 năm và làm đám cưới rầm rộ. Còn tôi cũng tận lực tránh làm điều gì khiến chị không vừa mắt. Tôi không thân thiết với chị lắm dù chúng tôi chỉ cách nhau 2 tuổi. Nhưng tính tình và cách suy nghĩ đều khác xa nhau.
Trong khi chị dâu là người chủ trương hiện đại hóa, phụ nữ của thế kỷ; phong cách thời trang của chị ấy luôn là mốt mới, quyến rũ và trẻ trung thì tôi lại là người hơi bảo thủ. Vì dáng người tôi cũng không đẹp lắm nên quần áo khá đơn giản, màu sắc chủ yếu là trắng hoặc đen. Tôi luôn cảm giác mình và chị ấy là hai người thuộc hai thế giới khác nhau nên càng ít trò chuyện với nhau.
Tôi không hề thích kiểu nói chuyện ra vẻ hiểu đời và tân tiến của chị dâu. Chị ấy luôn chê bai tôi, từ việc tôi trông giống một bà cô ế chồng hơn là một cô gái 24 tuổi tươi trẻ đến việc phòng ốc đơn điệu, quần áo toàn hàng vỉa hè. Rồi chị dâu đưa cho tôi những bộ váy chị không mặc nữa mà như thể bố thí cho tôi vậy. Chị toàn nói giọng điệu “Đây này, em phải mặc những bộ váy như thế này mới trẻ trung, mới đẹp. Suốt ngày mặc mấy cái áo sơ mi với áo phông rộng thùng thình thì lấy đâu ra bạn trai”.
Dù bị chạm vào tự ái, rất giận nhưng tôi không thể hiện ra mặt, tôi chỉ mỉm cười mặc kệ chị dâu ướm hết cái này cái nọ lên người và rao giảng một loạt bài về thời trang. Nói chán cuối cùng chị ấy cũng tự động về phòng mình.
Vì chị ấy đang có bầu nên cơm nước trong nhà đều là mẹ và tôi thay phiên nhau. Chuyện này tôi cũng hiểu nên không có chút nào ganh ghét tị nạnh. Thậm chí tôi còn cố ý làm thêm những món bồi bổ cho chị ấy. Nhưng đến bữa, chị ấy đều chê bai cái này ngấy, cái kia mặn. Sau đó đợi bố mẹ tôi ra phòng khách là làm nũng đòi anh trai tôi đi mua đồ ăn khác.
Chắc có lẽ vì chưa có gia đình nên tôi cảm thấy hành động này rất đáng ghét. Trời thì lạnh mà bắt anh tra tôi phải phóng xe đi một quãng khá xa mua món chị ấy thích. Nhìn những hành động này, tôi đành coi như không thấy. Anh trai tôi chịu được thì người làm em gái như tôi có quyền gì mà bất bình thay.
Nhưng quá đáng hơn cả là có lần tôi nghe được chị ấy gọi điện thoại “tố khổ” với bố mẹ đẻ. Chị ấy chê bai mẹ chồng cổ hủ lạc hậu, nói em chồng không làm cái gì nên hồn. Chị còn rất đắc ý bảo “nói gì bố mẹ chồng đều nghe răm rắp, đến cô em chồng cũng bị trị cho đố dám ho he gì”. Hóa ra sự tôn trọng của bố mẹ và tôi dành cho chị ấy bị chị hiểu lầm là “sợ” chị. Nhưng thực tế, thử hỏi, chị có gì để chúng tôi phải sợ?
Tôi giận nhưng vẫn cố không nói với ai để cho nhà cửa yên bình. Tôi rất bực trước thái độ cười xuề xòa thông cảm cho con dâu của mẹ tôi. Bà càng thế càng khiến tôi lại nhớ tới những lời huênh hoang của chị ấy. Tôi từng nói với mẹ đừng hiền lành quá mà con dâu khinh thường. Mẹ tôi lại gõ đầu tôi nói tôi đúng là bà cô bên chồng, bảo sao mà các cụ còn ghét hơn cả giặc bên Ngô. Nhưng tôi không dám nói cho mẹ biết việc tôi tình cờ nghe thấy chị ấy khinh thường bố mẹ ra sao khi nói chuyện với bố mẹ đẻ chị ấy.
Tôi không muốn gia đình mất sự bình yên hiện có. Song tôi cũng muốn bố mẹ tôi biết chuyện chị dâu miệt thị cả nhà để khỏi dung túng cho chị ấy nữa. Nhìn thái độ của chị dâu đối xử với bố mẹ tôi khiến tôi vô cùng nhức mắt. Mọi người hãy đặt mình vào hoàn cảnh của tôi để cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất với.