Xin chào anh chồng trong bài viết: "Tháng nào cũng đưa vợ 5 triệu đều như vắt chanh, vậy mà khi mẹ tôi bị tai nạn cần tiền, 100 triệu cô ấy cũng không có".

Chồng tôi cũng như bạn, lương tháng 20 triệu. Nhưng bù lại, anh luôn giữ trong người 5 triệu, đưa cho tôi 7 triệu, phần còn lại anh gửi cho mẹ chồng tôi giữ. Anh nói thẳng rằng không tin tưởng tôi, sợ tôi đem về cho mẹ đẻ rồi hao hụt tiền bạc của anh. Anh không hề biết rằng hàng tháng tiền chi tiêu cho hai đứa con tốn kém hết bao nhiêu, tiền ăn uống, tiền sinh hoạt phí hết bao nhiêu? Anh luôn cho rằng 7 triệu của anh cộng với 7 triệu lương tôi là đủ dùng.

Đã có tháng con bệnh, tôi phải chạy vạy khắp nơi vay mượn tiền vì chồng không chịu đưa thêm tiền. Lần đó chúng tôi cãi nhau đến mức suýt ly hôn. Có một người chồng đếm từng củ hành, đong lọ nước mắm đúng là khổ trăm đường.

Mỗi tháng đưa tiền cho tôi, chồng tôi cũng luôn dặn rằng: "Phải tiết kiệm, tiền bạc không dễ kiếm, đừng có phung phí". Ừ thì tôi có phung phí đâu, tôi cố gắng tằn tiện hết mức, đến thỏi son, đôi giày cũng chẳng dám mua. 

Thế mà cứ cuối tháng, anh lại hỏi tôi tháng này dư ra bao nhiêu tiền? Sau vài lần cãi nhau, tôi mua luôn cuốn sổ nhỏ, ghi chép tỉ mỉ từng món, kể cả tiền mua băng vệ sinh hay tiền gửi xe đi chợ hàng ngày. Chồng tôi cũng sẵn lòng ngồi cả đêm chỉ để tính toán xem tôi ghi vậy là đúng hay sai, tính toán có mất đồng nào không?

Hôm qua, vợ chồng tôi đi ăn tân gia. Vì con gái tôi trước giờ chỉ mặc toàn đồ người ta cho nên chẳng có lấy một cái váy mới. Tôi lựa chọn mãi, không ưng nổi một cái nào nên bảo với chồng muốn mua cho con một cái váy công chúa mới.

Biết hộp cháo của con 10 nghìn, chồng tôi càm ràm suốt cả buổi chiều rồi còn gọi điện cho mẹ tôi để "mắng vốn" vợ phung phí - Ảnh 2.

Ăn tân gia mà vợ chồng tôi mặt mày như đưa đám, sưng sỉa cả lên. (Ảnh minh họa)

Vừa nghe vợ nói thế, chồng tôi đã bảo ngay không được mua gì hết. "Nó còn bé thế, mua về mặc một lần rồi vứt à? Phung phí tiền của vừa vừa phai phải thôi". Thương con quá, tôi âm thầm đi chợ mua cho con cái váy 200 nghìn đồng.

Chiều qua, khi lấy váy ra cho con mặc, chồng tôi trông thấy, khen lấy khen để: "Váy ai cho mà đẹp thế?". Thấy anh đang vui nên tôi buột miệng nói: "Em mua cho con đấy, 200 nghìn mà đẹp quá phải không anh?". 

Và ngay tức thì, mặt mày chồng tôi xám xịt lại. Anh mắng tôi phung phí, không biết tiếc tiền. Đi tân gia có hai tiếng đồng hồ mà mất 200 nghìn mua váy cho con, trong khi con bé còn chưa biết đi. Chỉ có thế thôi mà chồng tôi càm ràm, mắng tôi phung phí suốt cả buổi chiều hôm đấy. Ăn tân gia mà vợ chồng tôi mặt mày như đưa đám, sưng sỉa cả lên.

Tối đó chồng tôi còn gọi điện tố cáo với mẹ tôi, bảo tôi phí tiền. Nghe giọng điệu của anh mà tôi tức sôi máu. Tôi bực quá mọi người ạ, bực đến mức chỉ muốn ly dị ngay thôi. Đến cái váy cho con mà anh cũng keo kiệt thì sau này vợ con đau bệnh, chắc anh bỏ nằm đấy cho tự sinh tự diệt mất thôi. Đấy, keo kiệt cho lắm vào rồi vợ chán ngán ra. Có cách nào để chồng tôi bớt kiệt xỉn đi không mọi người?

([email protected])