Lúc yêu, tôi cũng biết chồng ham bóng đá. Nhưng nghĩ đó là tình trạng chung của tất cả cánh đàn ông rồi, nên tôi không để tâm đến nó nhiều. Thậm chí, tôi còn cho rằng mê bóng đá còn hơn mê gái gú, bài bạc. Ai mà chẳng có đam mê, chỉ cần nó không ảnh hưởng nhiều đến hạnh phúc gia đình là được. Tôi còn thức đêm để coi cùng người yêu vài trận, dù tôi hoàn toàn mù tịt về bóng banh.
Thế nhưng, cưới về rồi mới hay, chồng nhiều khi mê bóng đá còn hơn mê vợ. Như đợt Euro này, dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng tôi vẫn không sao không giận chồng. Tôi cũng chẳng hiểu sao, cánh đàn ông lại ham nhìn một quả bóng mà mấy người theo thế không biết nữa.
Trước ngày khai mạc, tôi đã dọa trước: “Nếu anh vẫn bỏ nhà bỏ cửa như đợt World Cup lần trước, thì em cho anh đi luôn nhé”. Lão gật gật, ừ ừ bảo biết rồi. Thế mà đêm khai mạc, lão vẫn biến mất không thấy sủi bọt. Gọi điện thì nghe lão đang la hét ở trên quán cà phê.
Lão bảo coi như vậy nó mới sung, vừa coi vừa bình luận rôm rả, chứ ở nhà thì coi với ai? (Ảnh minh họa)
Đàn ông lúc nào cũng vậy, nhà có ti vi màn hình phẳng 50 inch, có K+, có tiếp viên miễn phí mà không coi, cứ thích chạy lên quán, vừa tốn tiền, vừa mệt thân. Lão bảo coi như vậy nó mới sung, vừa coi vừa bình luận rôm rả, chứ ở nhà thì coi với ai, nhạt nhẽo chết được.
Mỗi lần gọi điện, nghe giọng lão hò hét là tôi muốn nhồi máu lên não. Tức không chịu được.
Tôi gửi hàng loạt tin nhắn, vì biết có gọi lão cũng chẳng thèm nghe máy đâu. Tôi trách móc, giận hờn, tôi đe dọa…Đợi mãi lão cũng chẳng về. Đêm đó, tôi lại thức nguyên đêm vì sợ…trộm vào nhà. Mùa Euro mà nhà không có đàn ông, hoảng lắm.
Sáng sớm hôm sau, lão về, hai mắt thâm quầng, người vẫn còn mặc bộ quần áo đi làm từ sáng hôm trước và nồng nặc mùi cà phê. Chẳng kịp hỏi vợ con thế nào, lão chạy ào vào phòng tắm, rồi chạy đi làm. Tranh thủ, tôi lấy điện thoại lão xem thì thấy toàn bộ tin nhắn đều chưa mở, còn nguyên đai nguyên kiện trong hộp thư. Thế có điên không?
Chiều, lão về. Tôi vội chạy ra, rút chìa khóa xe lão ngay. Lát sau, thấy lão loay hoay tìm chìa khóa, tôi cười thầm trong bụng. Không có chìa khóa, xem đi được đâu.
Chồng gì mà suốt ngày banh bóng, mặc kệ vợ con ở nhà. (Ảnh minh họa)
Vậy mà tầm 5 phút sau, chiến hữu lại đến đón lão đi ngay. Tôi ở trong nhà nhìn ra mà tức nổ đom đóm mắt. Thật là có chồng hờ hững cũng như không. Đến tôi đẻ, lão cũng chẳng xoắn tít lên thế kia.
Suốt mấy hôm nay, lão nhà tôi chỉ về nhà khi cần tắm và thay quần áo. Còn lại, lão ở trên quán ăn uống ngủ nghỉ luôn. Cũng có lần tôi bế con tới tận quán, định lôi lão về. Nhưng nhìn vào, thấy toàn đàn ông, ngồi chật kín, hút thuốc, gác chân, chửi thề, đập bàn đập ghế… Thấy cũng ớn lạnh người.
Mà lão nhà tôi ưa sĩ diện, nếu tôi vào kéo về, e cũng không an toàn. Ngẫm tới ngẫm lui, tôi lại lủi thủi bế con về một mình.
Nhiều hôm cho con ngủ rồi mà tôi rơi nước mắt. Chồng gì mà suốt ngày banh bóng, mặc kệ vợ con ở nhà. Tôi chán quá mọi người ạ. Mà Euro còn gần tháng nữa mới hết. Có ai có cách nào kéo lão về không thì chỉ tôi với?