Tôi nghỉ học giữa chừng, nai lưng ra làm vài ba công việc lao động chân tay để nuôi bản thân. Hồi đó tôi nghĩ mọi thứ thật đơn giản, học không giỏi thì bỏ, không ngồi được văn phòng thì vẫn còn đầy việc. Nhưng đến khi lấy vợ, trong nhà thêm một miệng ăn khiến tôi thật sự có muốn cũng chẳng thể lạc quan nổi.

Tôi ngỏ ý muốn mở thử một quán cơm trưa. Trong nhà có bao của ăn của để đều đem hết ra đánh liều một phen. Suốt 1 tuần đầu làm ăn ế ẩm, hai vợ chồng chỉ có mỗi bữa mỗi nắm cơm trắng rắc tí muối vừng. Vợ tôi động viên cứ đợi thêm một thời gian nữa xem sao, nếu không ổn thì mình lại nghĩ cách khác.

Nghe lời vợ, tôi vẫn kiên trì mở quán. Dần dà khách vào nườm nượp, khiến cuộc sống của hai vợ chồng cũng dư dả hơn trước. Tôi thương vợ vì đã phải ở bên tôi vào lúc tôi tệ hại nhất, nghèo túng nhất. Dù chưa bao giờ vợ yêu cầu nhưng tôi vẫn chủ động đưa thêm một khoản mua sắm riêng đều đặn mỗi tháng.

Những tháng ngày hạnh phúc bên vợ hoàn toàn sụp đổ chỉ vì câu nói “Hãy để anh được làm một người chồng tốt” - Ảnh 1.

Tôi chủ động đưa tiền cho vợ hàng tháng để mua sắm. (Ảnh minh họa)

Ban đầu vợ tôi nhất quyết từ chối, nhưng tôi lại thuyết phục "Hãy để anh được làm một người chồng tốt". Vợ tôi bắt đầu đi spa, mua váy áo, giày dép, phụ kiện đầy đủ chẳng thiếu thứ gì. Thấy vợ đẹp lên mỗi ngày, sắc xuân phơi phới, tôi mừng lắm.

Cho đến một ngày khi tôi đang phục vụ cơm cho khách thì thấy vợ thản nhiên đứng phía trước và cười đùa với mấy chàng trai trẻ. Tôi có nhắc nhở thì vợ bảo: "Đàn ông thấy gái xinh thì tán, lỗi đâu phải tại em. Mình không đáp lại vài câu thì bất lịch sự quá".

Giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Mỗi tháng hễ có tiền, vợ tôi lao đầu vào mua sắm, nhiều đến mức căn phòng nhỏ vốn định để cho đứa con sau này cũng bị đem ra làm phòng để quần áo. Đi đâu chơi, vợ tôi cũng phải lựa chọn những thứ sang chảnh nhất. Tôi mà đưa bừa đến quán ăn nào trên phố, y như rằng vợ sẽ không thèm nhìn mặt tôi cả đêm.

Tôi chủ động nói với vợ, tiền giờ tuy kiếm ra nhưng không thể cứ tiêu mà không có tích cóp. Vợ biết ý tôi muốn nói đến vụ mua sắm liền nổi sùng mắng tôi kiệt sỉ, đàn ông ki bo chi li từng đồng từng cắc với vợ.

Tôi kiên quyết cắt hết mọi khoản tiền để vợ ngưng ngay cái thói tiêu tiền phung phí này. Vợ tôi nghênh mặt, thách thức tôi đúng kiểu "không có tiền của anh thì tôi không sống được chắc".

Những tháng ngày hạnh phúc bên vợ hoàn toàn sụp đổ chỉ vì câu nói “Hãy để anh được làm một người chồng tốt” - Ảnh 2.

Vợ ngang nhiên cặp kè với đại gia trong khi khoác trên mình những bộ đồ được mua bằng chính số tiền mồ hôi nước mắt của tôi. (Ảnh minh họa)

Vợ tôi ngang nhiên khoác lên mình những bộ váy áo đắt tiền được mua bằng chính số tiền mồ hôi nước mắt của tôi để cặp kè cùng đại gia. Họ thỏa mãn thú vui của vợ tôi, còn vợ tôi thì thỏa mãn nhu cầu thân xác của họ.

Tôi khuyên không được, mắng cũng không xong, hết cách nên đành dọa nạt sẽ ly hôn. Tưởng vợ tôi sẽ sợ hãi biết đường mà ăn năn xin lỗi chồng, ai ngờ vợ tôi lại vui vẻ đồng ý, thậm chí còn cẩn thận dặn dò: "Ly hôn xong tài sản chia đôi, anh giữ lấy mà tiết kiệm đến hết đời trong cô độc nhé".

Bên ngoài có tiếng người gõ cửa, vợ tôi vào phòng xách chiếc vali đã được xếp gọn tự bao giờ rồi chạy ra mở cửa, ôm chầm lấy người đàn ông đáng tuổi bố mình. Hóa ra vợ tôi đã chờ đợi câu nói ly hôn từ lâu lắm rồi. Cô ấy còn về nhà, là vì còn muốn dày vò tôi, muốn tôi phải hối hận vì đã không chiều chuộng như cô ấy muốn.

Làm một người chồng tốt thật khó, chi bằng tôi cứ vào vai một thằng đàn ông xấu xa, có khi đã giữ được vợ bên mình.