Bà hằn học, đay nghiến cô liên tục qua những cuộc điện thoại. Cô chỉ câm lặng lắng nghe và chấp nhận tất cả. Cũng chỉ vì cô yêu anh.
Cứ thế, mẹ anh vẫn không nguôi ý định chia rẽ hai đứa. Anh thì ra sức thuyết phục mẹ, còn cô cũng chưa muốn từ bỏ dễ dàng như thế. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng, cuộc chiến tay 3 chưa đi đến hồi kết, cô phát hiện mình có bầu.
Cô thực sự không cố ý, cũng không có âm mưu dùng cái thai này để trói ai cả. Cô thậm chí đã khó xử vô cùng và còn khóc rất nhiều mỗi đêm. Càng nghĩ mà càng thương con xuất hiện không đúng thời điểm.
Trời đất như sụp đổ dưới chân cô. Thẫn thờ. Đau đớn. Xót xa. Cay đắng. Phẫn uất. Hận thù (Ảnh minh họa)
Hoàn cảnh như thế nhưng chưa khi nào cô có ý định bỏ con cả. Kể cả anh có nghe lời mẹ, bỏ rơi mẹ con cô thì cô sẽ vẫn giữ lại giọt máu của mình, sinh con ra và cho con một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy.
Một ngày, mẹ anh bỗng nhiên gọi điện cho cô sau bao nhiêu ngày tháng không thèm đếm xỉa, vì theo bà, đứa con gái mất nết như cô không xứng cho bà nói chuyện. Bà dường như biến thành một người khác: nhẹ nhàng hỏi thăm, an ủi và động viên cô rất nhiều. Nhất là, bà còn thông báo một tin động trời: sẽ chấp nhận cô làm con dâu.
Như người được cứu sống từ địa ngục, cô vui mừng khôn xiết. Bà nói muốn gặp cô, muốn đưa cô đi khám thai để xem tình hình cháu nội bà thế nào. Cô đến chỗ hẹn ngay lập tức mà không suy nghĩ gì. Đi trên đường mà còn cứ lâng lâng như đang đi trên mây vậy.
Phòng khám là do một người quen thân của bà làm chủ. Nghe nói cô là con dâu tương lai của bà thì niềm nở và tận tình lắm. Cô nằm lên bàn khám mà trong suy nghĩ chỉ tràn ngập những hy vọng về tương lai, về một gia đình hạnh phúc. Đến mức, khi bà bác sĩ nói tiêm cho cô thuốc an thai, cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì…
Cô mở mắt nhìn trần nhà. Phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường bệnh. Giật thót. Cô vùng dậy. Trong phòng vắng teo. Mẹ chồng tương lai đã không còn thấy bóng dáng.
Như một bản năng, cô sờ xuống bụng mình. Một sự đau đớn truyền ra từ sâu trong người mình nói cho cô biết, con của cô đã lành ít dữ nhiều. Đúng lúc đó một y tá bước vào: “Chị vừa nạo thai nên nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi hãy về!”.
Trời đất như sụp đổ dưới chân cô. Thẫn thờ. Đau đớn. Xót xa. Cay đắng. Phẫn uất. Hận thù. Bà lập mưu giết chết đứa con máu thịt của cô khi nó còn chưa chào đời, thì một nàng dâu hờ là cô cũng sẽ khiến cho bà mất đi đứa con trai mà cả đời bà coi như báu vật. Cô phải lấy bằng được anh, chiếm anh cho riêng mình để bà sống nốt phần đời còn lại trong cô đơn và quạnh quẽ.
Năm tháng sau, cô lại có thai. Lần này là do cô cố ý. Anh không rõ sự tình trước đó vì cô không nói, nhưng cũng lờ mờ cảm nhận được mẹ mình có dính líu đến sự biến mất của cái thai trong bụng cô. Vì vậy, lần này anh cương quyết hơn bao giờ hết để giữ con và cưới cô làm vợ.
Mẹ anh lồng lộn lên như con thú hoang. Bà thề, cho dù bắt bà phải chết bà cũng không cho phép cô bước về làm dâu nhà bà. Bà thóa mạ, chửi bới cô thậm tệ. Cô uất ức, hận thù trong cô càng sâu.
Cô bỏ đi một nơi thật xa cách hàng nghìn km sau khi đưa ra tối hậu thư cho anh: “Anh chọn đi, một là em và con, 2 là mẹ anh!”.
Anh tuyệt vọng khi không thể kéo 2 người phụ nữ của đời mình lại gần nhau. Mẹ cũng cần anh, mà cô cũng cần anh. Nhưng hiện tại, cô đang mang thai, là thời gian cô cần anh hơn bao giờ hết. Vì thế, anh đành xin lỗi mẹ để đi theo chăm sóc cho cô, dần dần rồi sẽ khuyên bảo và đón cô về.
Anh vừa vào với cô được vài ngày thì mẹ anh đã gọi điện: “Con ơi, mẹ ốm sắp chết đến nơi rồi! Con không về thì không còn cơ hội nhìn mặt mẹ nữa đâu!”. Anh xót mẹ già cả mà phải một mình đơn độc.
Nằn nì cô về xin lỗi mẹ, cô nhất quyết không chịu. Cô cũng không cho anh đi: “Anh đi đi, anh về với mẹ anh thì anh đừng bao giờ nhìn mặt em nữa!”.
“Về với mẹ đi con! Mẹ sắp không sống nổi nữa rồi!” - một bên là mẹ anh liên tục gọi.
“Anh bước chân ra khỏi cửa thì đừng bao giờ có đứa con này!” - một bên là tiếng cô hét lên.
Anh xách va li đứng giữa cửa. Không biết nên quay lại hay bước đi. Cuộc đời anh chưa từng nghĩ sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này. Sự cố chấp của mẹ anh và nỗi hận thù của cô đã dồn anh - người đàn ông họ cùng yêu vào chân tường. Anh suy sụp và gần như rơi vào tuyệt vọng.
Nằn nì cô về xin lỗi mẹ, cô nhất quyết không chịu. Cô cũng không cho anh đi: “Anh đi đi, anh về với mẹ anh thì anh đừng bao giờ nhìn mặt em nữa!” (Ảnh minh họa)
Rồi cuối cùng, có lẽ chữ hiếu đã thắng. Anh dự định về thăm mẹ, an ủi bà sau đó lại vào khuyên giải cô.
“Bà muốn anh ấy về với bà ư? Đừng có mơ! Tôi phải chiếm lấy anh ấy cho bà hiểu nỗi đau mất con là thế nào. Dù có chết anh ấy cũng phải chết bên cạnh tôi!” - nhìn bóng anh đi khuất, cô nhấc máy gọi cho mẹ anh, gằn giọng nói từng từ.
Lần đó, anh bị tai nạn trên đường ra bến xe. Là do mấy kẻ du côn đi xe lạng lách đâm vào rồi trốn mất dạng. Cú đâm ấy không cướp đi tính mạng của anh nhưng cũng đủ khiến anh nằm liệt giường và khả năng sau này phải ngồi xe lăn vĩnh viễn là khá cao.
Anh đã không thể trở về bên mẹ mình đúng như lời cảnh cáo của cô với bà. Biết tin, bà gào khóc trong đau đớn. Đời này, bà đã mất con trai thật rồi! Còn cô, cô mỉm cười đắc thắng đấy nhưng chỉ cô mới biết, trong lòng cô có thực sự vui hay không...