Chồng tôi mất sớm, tôi nuôi dạy con trai duy nhất học hành đỗ đạt rồi lấy vợ trên thành phố. Dù nó nhiều lần muốn đón tôi lên ở cùng, nhưng nghĩ cảnh ngồi trong bốn bức tường bí bách mỗi ngày chờ con đi làm về, tôi lại từ chối. Con dâu sinh cháu đích tôn, tôi chỉ chăm đến 18 tháng, cháu đi học mầm non là tôi về quê. Mẹ chồng nàng dâu ở cùng tôi sợ phức tạp, thôi thì cứ ở xa mà quý nhau còn hơn.
Tôi sống ở quê, có họ hàng ngay bên cạnh, hàng xóm cũng quan tâm hỏi han nhau. Tôi nuôi gà, trồng rau, gửi con cháu ăn không hết tôi lại bán đồ sạch cho mấy nhà có điều kiện ở làng. Vì vậy, ngoài tiền ăn tiêu, tiền con gửi biếu các dịp lễ Tết hay khi về thăm nom, tôi còn có khoản tiền bán hàng để dành dụm.
Đợt cuối năm thấy tôi bị đau chân, con trai sốt ruột bảo ra Giêng đưa tôi đi khám. Ra Giêng thấy chúng nó bận rộn, hết tân niên lại lễ chùa tứ phương, tôi cũng không nhắc. Cái chân ngày càng đau nhức, đứng lên ngồi xuống là đầu gối khó chịu. Lúc không chịu được nữa, tôi gọi báo con trai, con bảo đợi cuối tuần con đón mẹ lên đi khám. Xong mẹ ở lại một thời gian với vợ chồng con cho vui chứ đừng về quê vội.
Nhìn thấy con cháu, tôi quên hết mệt nhọc đường xa. (Ảnh minh họa)
Thương con, nhớ cháu, lại nghĩ con dâu cũng bận cháu nhỏ, tôi tự bắt xe khách lên nhà chúng nó, mang theo đủ thứ quà bánh cho cháu. Tôi lên sớm hơn kế hoạch 3 ngày, thấy vợ chồng nó ngạc nhiên khi tôi khệ nệ xách đồ đứng ở cửa, thằng cháu mừng gọi bà í ới tôi quên cả mệt.
Tối hôm ấy tôi khó ngủ, dậy tìm nước uống thì nghe vợ chồng nó bàn bạc nhau trong phòng, tiếng vọng ra cả bếp. Tiếng con dâu khó chịu, có chút gay gắt: "Đã bảo tuần sau mới đón mẹ lên khám, sao anh không nói để mẹ lên sớm thế. Cuối tháng hết lương rồi, giờ rút sổ tiết kiệm thì không có lãi. Anh tự lo tiền đưa mẹ đi khám, mổ chân đi. Mà anh bảo mẹ ở lại chưa, bà giúp việc nghỉ Tết không lên, mẹ ở lại giúp thì tốt".
Tiếng con trai tôi đáp lại, lầm bầm, bực bội vì mẹ lên sớm hơn kế hoạch, than thở không biết lo tiền ở đâu, ngại khó nói việc nhờ mẹ thay giúp việc. Vợ chồng nó cãi nhau, tiếng nói qua lại to dần.
Tôi đau lòng, lặng lẽ quay về phòng ngủ để chúng nó không phát hiện ra. Nằm trên giường cả đêm tôi không ngủ được. Tại sao nó không nói thẳng với tôi là mẹ ở chơi vài ngày đợi con thu xếp tiền. Sao nó không nói việc cần tôi thay cho bà giúp việc. Mối quan hệ mẹ con đã xa tới mức thế này rồi ư?
Tôi nhớ mãi ngày bố nó mất, tôi nuôi con vất vả như thế nào. Ngày con trai cưới vợ, tôi lo lắng ra sao. Ngày chúng nó có con, tôi thức đêm giúp chăm cháu, lo toan cơm nước cho vợ chồng nó đi làm không một lời than phiền.
Nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi, cha mẹ già là gánh nặng của con cái. (Ảnh minh họa)
Tôi tự biết nước mắt chảy xuôi, cha mẹ già là gánh nặng của con cái. Sáng ra đợi con đi làm, tôi bảo đừng khóa cửa để tôi ở nhà đỡ cảm giác tù túng. Đợi chúng nó đi tôi tự đến viện khám chân, tất cả tiền dành dụm, cộng với sổ bảo hiểm, cũng thừa đủ cho cái chân đau cần chữa trị.
Tôi xin nằm theo dõi ở viện một tuần trong lúc đợi lịch mổ. Con trai gọi điện tìm tôi. Khi nhìn thấy tôi nằm một mình trên giường bệnh, nó khóc như một đứa trẻ. Tôi thực sự không muốn quay lại ngôi nhà của các con. Nhưng con trai đến chăm mỗi ngày, vợ nó cũng xin tôi về nhà.
Tôi có nên chấp nhận lời xin lỗi của chúng nó và để chúng nó chăm không? Chúng nó còn quá nhiều thứ phải lo lắng, từ tiền bạc, con cái cho đến thời gian, cái gì cũng quan trọng hơn mẹ. Giờ đây tôi khó nghĩ quá.