Mấy chị ơi, em đang rơi vào tình thế rất buồn lòng. Cứ tiếp diễn thế này, chắc em sẽ bị trầm cảm quá. Xung quanh em hiện giờ chỉ có một màu đen thôi.
Khi về làm dâu nhà chồng, em đã được mọi người cảnh báo trước rằng mẹ chồng em đanh đá lắm. Nhưng em nghĩ là nếu mình sống tốt, hiếu thuận thì mẹ chồng cũng thương em thôi. Đến khi về sống chung, em mới biết suy nghĩ của mình thật ấu trĩ, non nớt.
Mẹ chồng em thuộc kiểu người cổ hủ, lạc hậu. Suốt năm suốt tháng nhà chồng em không bao giờ ăn sáng bên ngoài vì sợ thức ăn không đảm bảo an toàn. Sáng nào em cũng phải dậy từ 4 giờ sáng nấu nướng các món, dọn ăn rồi dọn dẹp sạch sẽ mới hối hả đi làm. Tối cũng thế nên em và chồng gần như không đi chơi được ở đâu.
Kết quả, em bị nhau tiền đạo, phải hạn chế đi lại, cẩn thận giữ gìn để không ảnh hưởng đến cả mẹ cả con. (Ảnh minh họa)
Cuối tuần, mẹ chồng lại bắt chồng em làm cái này cái nọ để hạn chế về nhà ngoại. Em muốn đi thì tự mà đi. Có lần đám giỗ nhà em, hai vợ chồng em về sớm phụ giúp. Đến chiều em đã tranh thủ về sớm mà vẫn bị mẹ chồng mắng. Bà còn nói thẳng sau này có đi thì tự đi, không được lôi con trai bà đi. Chồng em nhu nhược, sợ mẹ nên không dám bênh vợ. Lần đó, em khóc cả đêm vì ấm ức.
Em có bầu, mọi chuyện cũng không thay đổi gì cả. Em sợ mùi cá, không dám mua cá về nấu ăn thì mẹ chồng mắng em kén ăn, định cho cả nhà ăn chay hay sao mà cá không cho ăn. Em không dám bê thau đồ nặng, nhờ chồng bê hộ ra phơi, bà cũng mắng em tiểu thư, nhõng nhẽo.
Bầu được 5 tháng, em thấy ra máu đỏ tươi nên nhập viện kiểm tra. Kết quả, em bị nhau tiền đạo, phải hạn chế đi lại, cẩn thận giữ gìn để không ảnh hưởng đến cả mẹ cả con.
Em tức quá, thở không nổi, ngã vật xuống họ mới chịu im rồi đưa em đi viện. (Ảnh minh họa)
Về nhà, em nói lại với chồng. Em và chồng thống nhất sẽ nghỉ làm ở nhà dưỡng thai. Nhưng khi nói với mẹ chồng, bà lại mắng xơi xơi một trận khiến em tức, buồn quá mà lên cơn ngạt thở phải nhập viện cấp cứu.
Mẹ chồng mắng em là vô dụng, lấy cái thai ra hành hạ mọi người. Rằng em định ăn vạ chồng, bắt chồng nuôi, nhà nghèo mà làm như giàu có, tiểu thư cành vàng lá ngọc không bằng? Cay nghiệt hơn, mẹ chồng còn nói: "Mày đi cứ đi làm xem, có chết thì tao chịu".
Chồng em nghe mẹ nói thế cũng hùa nói theo không cho em nghỉ làm nữa. Em tức quá, thở không nổi, ngã vật xuống họ mới chịu im rồi đưa em đi viện. Xuống viện, bác sĩ giải thích rồi mà mẹ chồng em vẫn cứ cãi cố cãi cùn vì không muốn cho em nghỉ làm. Em buồn quá. Giờ em có nên dọn đồ về ngoại ở một thời gian để dưỡng thai không? Em sợ trầm cảm lại ảnh hưởng đến con.