Tôi và chồng yêu nhau 4 năm rồi tiến tới hôn nhân. Đó không phải quãng thời gian dài, song cũng không ngắn. Nhiêu đó đủ để chúng tôi hiểu về tính cách cũng như gia đình đối phương. Tuy nhiên, có tìm hiểu kỹ lưỡng thế nào cũng không thể lường trước được điều gì. Bởi lòng dạ con người là thứ dễ dàng thay đổi nhất.

Bảo - chồng tôi là một người đàn ông khá ga lăng, lãng mạn. Tuy nhiên, anh không phải kẻ đào hoa để rắc thính khắp mọi nơi. Tôi hạnh phúc vì anh chỉ dành sự quan tâm ấy cho riêng tôi, và vài người phụ nữ thân thích xung quanh. Còn với bạn bè, đồng nghiệp dù quý mến anh vẫn giữ khoảng cách nhất định.

Sau khi cưới, Bảo cũng được lên chức. Cuộc sống của chúng tôi có thể nói là mơ ước của nhiều người. Nhà có, xe có, lương cao, bố mẹ 2 bên tâm lý. Tuy nhiên, tôi với chồng dự định sẽ kế hoạch trong 1 năm. Khi đó vừa hợp tuổi 2 đứa, chúng tôi lại có thêm thời gian rảnh rang để thực hiện vài điều muốn làm. Cụ thể, chúng tôi sẽ mở thêm cửa hàng thời trang để có nghỉ sinh vẫn có nguồn thu.

Kể từ Tết ra, Bảo rất bận rộn. Anh bảo tôi tự đi tìm cửa hàng còn bản thân vướng chuyện công ty. Cũng không vấn đề gì, tan làm tôi lọ mọ phi xe tới mấy con phố để xem mặt bằng, nói chuyện với chủ nhà. Nhưng điều khiến tôi buồn hơn cả là mỗi lúc chia sẻ về việc mở cửa hàng, anh khá thờ ơ. Dường như chồng nghĩ đó là việc của tôi, chứ không phải chuyện chung nữa.

Quên đồ nên chạy xuống tầng hầm, tôi phát hiện xe của chồng ngay đó nhưng câu nói qua điện thoại của anh mới đau đớn - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Hôm qua, sau khi xem cửa hàng xong tôi tiện đi lượn lờ, mua được mấy cái váy. Trở về nhà lúc gần 8h tối, chồng vẫn chưa trả về nhà. Tôi dọn dẹp sơ qua nhà cửa, định chờ Bảo về mới gọi đồ ăn.

Nhưng đang dọn, chợt nhớ ra mấy túi quần áo vẫn nhét cốp xe. Tôi định tặc lưỡi bỏ qua vì lười. Song lại nhớ ra ví tiền và cả xấp tài liệu cũng ở cả trong đó, đành ngậm ngùi vượt lười xuống hầm xe.

Nào ngờ, trong lúc ra khu để xe, tôi lại phát hiện xe máy của Bảo. Rõ ràng hôm nay anh đi xe máy, nếu về rồi sao lại không thấy đâu? Có khi nào tôi đi xuống đúng lúc anh đi lên mà không gặp nhau không?

"Nhưng chẳng phải lúc mình chờ thang tất cả đều đang đi lên tầng cao hơn sao? Lúc mình xuống tới tầng hầm thì thang của mình là thang sớm nhất. Theo lẽ thường, Bảo phải vào thang của tôi, hoặc vẫn đang đứng chờ ở đó chứ? Sao tôi lại không gặp được?" - tôi nghĩ trong đầu.

Đắn đo 1 hồi, tôi rút điện thoại ra gọi luôn cho chồng. Nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của con gái nghe điện thoại... Tôi điếng người. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy chồng nghe điện thoại. Anh giải thích rằng mấy người ở công ty trêu anh, định thử xem tôi có ghen không.

Tôi hỏi lại:

- Anh vẫn đang ở công ty à?

- Ừ, anh phải tăng ca. Chắc 10h mới về tới nhà đó.

- Nay anh đi xe máy nhỉ, sợ lát trời mưa, cần em đi đón không?

- Không cần đâu, chỗ anh trời quang lắm, không mưa được đâu. Với cũng khuya rồi, em tắm rửa nghỉ ngơi đi. Gọi đồ gì ngon mà ăn nhé.

Nghe tới đó, tôi đã xác minh được việc chồng nói dối. Rõ ràng anh đã về từ bao giờ, chiếc áo mưa ở trên xe còn không ướt nhiều lắm, vậy mà vẫn nói dối ở công ty, đang tăng ca. Tôi đau đớn tột cùng nhận ra sự lươn lẹo của anh. Chẳng lẽ chồng mình đang ngoại tình, anh đã thay đổi rồi sao?

Tôi nghẹn tận họng, mãi mới hỏi thêm:

- Thế tại sao xe của anh lại đang ở tầng hầm chung cư? Lại còn ở tận hốc khó thấy này nữa? Không phải anh bảo ở công ty à?

Nghe tới đó, Bảo giật bắn mình, lắp bắp hỏi tôi đang ở đâu, anh vội vàng phi về để giải thích. Sau 1 hồi vòng vo, chối tội mãi thì anh cũng thừa nhận là có gặp lại người yêu cũ, cô ta đang thuê cùng tòa. Hiện ả ở tầng 2x, chúng tôi ở tầng 1x. Anh cũng không hẳn yêu thương gì, chỉ là trót rung động 1 chút.

Bảo xin lỗi rối rít rồi hứa sẽ thay đổi, nhưng tôi cảm thấy không tin tưởng. Tài sản chung của chúng tôi cũng không có gì nhiều, nhà là bên nội cho, ô tô là bên ngoại cho. Tôi có nên nhân lúc chưa có con cái thì ly hôn luôn cho dễ không?