Tốt nghiệp đại học, tôi đi du học nước ngoài 2 năm rồi về quản lí công ty gia đình. Công ty tôi chuyên xuất khẩu hàng may mặc sang nước ngoài, tiền lương của tôi hàng tháng rất cao. Tuy nhiên, tôi luôn giản dị, gần gũi với mọi người. Tôi không muốn bị gắn mác tiểu thư "ngậm thìa vàng" từ lúc mới sinh. Vì thế mà tôi rất được lòng nhân viên trong công ty.
Người yêu tôi là nhân viên mới. Ban đầu anh không hề biết tôi là Giám đốc, tôi cũng không muốn cho anh biết. Sau này biết rồi, anh cứ trách tôi giấu kín thân phận. Tôi chỉ cười. Nếu biết tôi là ai, chắc gì anh đã chịu mở lòng tâm sự chuyện gia đình và chắc gì tôi hiểu được năng lực của anh tới đâu?
Chúng tôi yêu nhau, cả công ty đều ngạc nhiên. Bởi không ai nghĩ tôi lại chọn yêu một người đàn ông chưa có gì trong tay như anh. Nhưng cái tôi cần là sự yên bình, an toàn, là cảm giác được là chính mình khi ở bên anh. Chúng tôi có thể đi chơi, đi ăn ở những quán vỉa hè thoải mái. Tôi có thể ăn mặc theo ý mình mà không cần để ý người khác nói gì, nghĩ gì.
Cũng may bố mẹ tôi thương con gái nên không cấm cản chuyện yêu đương của tôi. Nhưng tôi không ngờ người phản đối lại là mẹ anh, một người phụ nữ ham tiền hám lợi danh.
Hôm qua tôi ra mắt gia đình người yêu. Khi đến nhà anh, tôi đem theo một lẵng trái cây ngoại nhập, giá rất đắt. Lúc tôi đến, người yêu tôi đã đi chợ mua thức ăn, chỉ còn mẹ anh ở nhà. Thấy tôi đi chiếc xe số, ăn mặc bình thường, mẹ anh có vẻ không hài lòng.
Gọi tôi vào nhà, bà bắt đầu gạn hỏi tôi đủ thứ. Từ nhà cửa đến công việc. Khi đó, không hiểu sao tôi lại liếc nhìn giỏ trái cây trên bàn rồi tôi nói mình bán trái cây, bà càng tỏ vẻ khó chịu hơn. Bà nói thẳng: "Cô bán trái cây thì làm sao xứng với con trai tôi là thạc sĩ kinh tế. Tôi nghĩ chuyện yêu đương này không có kết quả gì đâu".
Tôi ngồi im nghe bà ca thán một trận. Nào là bà đã bỏ bao nhiêu tiền ra để nuôi anh ăn học, thế mà giờ anh lại yêu một cô chẳng xứng đáng. Nào là bà trông đợi được đổi đời, có tiền tiêu xài thoải mái khi con trai kiếm vợ giàu, ai ngờ lại rước phải cô bán trái cây ngoài chợ...
Tôi đợi bà nói cho đã rồi gọi điện hỏi người yêu: "Mẹ chê em bán trái cây không xứng với anh. Hay thôi chúng ta chia tay, anh cũng viết đơn nghỉ việc đi rồi đưa em kí nhé".
Vừa nghe xong, mẹ người yêu sắc mặt thay đổi hẳn, tái nhợt đi. Bà lặp đi lặp lại hỏi tôi nói vậy là có ý gì? Tôi cười nhẹ nhàng: "Con là Giám đốc, đang quản lý con trai bác đấy ạ". Nói rồi tôi đưa cho bà coi tấm ảnh tôi đang đứng ở vị trí Giám đốc trong buổi ra mắt sản phẩm mới. Khỏi phải nói, sau đó tôi được tận hưởng sự đối đãi rất chu đáo đến tận lúc về.
Dù vậy, tôi vẫn không vui. Tôi không muốn làm dâu một người mẹ chồng chỉ chăm chăm vào tiền bạc. Nhưng bắt anh xa mẹ thì tôi không nỡ vì bà nuôi anh khôn lớn mà không hề có sự giúp đỡ của người chồng tệ bạc. Tôi mệt quá, có nên ra ở riêng sau khi cưới không hay cứ ráng nín nhịn mẹ chồng đây?