Anh trai tôi kết hôn cách đây hơn 2 năm. Chị dâu là một người khác xã, cách nhà tôi chừng 15-17km. Tính tình chị ấy thì cũng hiền lành, vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng sáng sủa, ưa nhìn. Tuy nhiên, chị ấy lại kiểu ít nói quá nên tôi cũng không thân thiết. Thậm chí, đã ngần ấy thời gian rồi nhưng chúng tôi cũng chỉ giữ mối quan hệ xã giao, ngày lễ, Tết thì nhắn tin/ gọi điện chúc mừng nhau đôi câu mà thôi.
Bản thân tôi cảm giác cuộc hôn nhân của anh trai và chị dâu khá êm ấm. Ngay khi họ về chung một nhà, bố mẹ tôi đã cho ra ở riêng trong 1 căn nhà nhỏ nhưng khang trang. Còn nhớ, bố đã giao sổ đỏ cho anh chị ngay đám cưới rồi dặn dò: "Bố mẹ giờ vẫn còn khỏe, không cần 2 đứa phải chăm sóc. Nhưng bố mẹ thấy mình cũng không có nghĩa vụ phải cung phụng 2 đứa, nên đây coi như là 1 chút để giúp 2 đứa tự gây dựng cuộc sống. Căn nhà nhỏ thôi nhưng các con hãy cố gắng thêm để nó ngày càng cao, càng rộng nhé!"
Nói thật, tôi rất tự hào về sự tâm lý, tư tưởng hiện đại của bố mẹ mình. Vì ở quê mấy người chịu cho con trai duy nhất ra ngoài sống riêng đâu chứ? Mà đã không phải sống chung với mẹ chồng thì chị dâu tha hồ sướng rồi.
Sau đám cưới ấy thì tôi chuyển vào Nam làm việc, cả năm về quê được 1-2 lần. Và vì ít tâm sự, tôi vẫn luôn nghĩ anh trai, chị dâu mình có cuộc sống êm đềm, hạnh phúc lắm... Nhưng lần về quê gần đây, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra và chẳng biết nên giận hay nên thương chị dâu nữa.
Chả là vì dịch nên tôi cũng được nghỉ Tết sớm trước gần 1 tháng. Ở thành phố thì đắt đỏ mà lương lại không có, tôi đành về quê rồi làm online, kiếm thêm thu nhập. Nhưng bố mẹ lại đang sửa nhà nên tôi đành sang nhà anh trai để ở tạm khoảng 1 tuần.
Tôi với chị dâu dù chẳng thân thiết song chị vẫn đon đả đón tiếp tôi như khách, chuẩn bị cơm nước đầy đủ. Sáng nào tôi dậy cũng thấy cơm canh bày biện ra bày đẹp mắt. Trưa chị không về nhưng vẫn dặn tôi là có món này món kia chị để trong tủ lạnh, chỉ việc bỏ ra quay lại là ăn. Tối chị về lại tay xách nách mang rất nhiều thứ nấu cho tôi ăn. Anh trai cũng phải bảo chị coi tôi như khách, mua quá trời đồ.
Nhưng chị cười rất hiền, bảo tôi xa nhà lâu nên muốn nấu vài món quê. Tôi cảm thấy quý mến chị hơn. Đúng là phải sống gần thì tình cảm mới đi lên được.
Thế nhưng, được đâu 3-4 hôm thì tôi tình cờ phát hiện ra một chuyện. Cụ thể, buổi tối hôm đó tôi ngồi ngoài sofa phòng khách làm việc tới khuya quá, nên ngủ thiếp đi. Nhưng đang say sưa thì tôi nghe tiếng nước chảy. Ban đầu tôi nghĩ là mơ, nhưng rồi dần dần tôi tỉnh, hóa ra nước ở đầu hồi đang chảy thật.
Tôi ngó ra ngoài trời, vẫn còn tối lắm. Tôi quờ quạng điện thoại mới phát hiện mình đang ở ngoài phòng khách, chiếc chăn dày được đắp lên người từ bao giờ, chắc anh hoặc chị đắp cho. Nhưng nhìn vào màn hình điện thoại tôi mới choáng váng... 4h sáng.
Mùa đông thế này mà 4h sáng đã có tiếng nước chảy? Anh chị tôi lại dậy sớm thế sao? Tôi vừa sợ, vừa tò mò nhưng cuối cùng cũng quyết định mở cửa đi ra (Nhà anh chị chưa phải khép kín, khu vệ sinh và giếng nước đều ở bên ngoài).
Nhưng vừa he hé cửa, tôi thấy 1 bóng đen quen thuộc. Vì đã thích nghi được với bóng tối nên tôi nhận ra ngay là chị dâu. Tiến tới gần tôi mới phát hiện ra không chỉ có tiếng nước chảy, mà còn có cả tiếng khóc. Chị ấy đang khóc, tiếng nấc khe khẽ bị tiếng nước chảy át đi. Hình như chị ấy đang giặt chăn ga?
Tôi đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ cửa sau - phòng ngủ của chị ấy có 1 người đàn ông bước ra. Hắn ta nói thì thầm rất khẽ: "Khóc gì mà khóc, người lo phải là anh đây này. Vợ anh mà biết thì chết dở".
Nói rồi, hắn ôm chị dâu tôi và vỗ vỗ vài cái, sau đó dắt xe ra khỏi cổng mới nổ máy, biến mất dạng. Toàn bộ sự việc ấy xảy ra trong khoảng 4-5 phút tôi, tôi thì chết lặng đứng tại cửa chính. Tôi không thốt nên lời, cũng không biết nên làm sao. Như vậy là chị dâu ngoại tình? Còn anh trai tôi, chẳng phải tối qua anh còn ở nhà và đi ngủ sao, anh đi ra ngoài từ khi nào để vợ dẫn trai về nhà như vậy? Hay anh tôi cũng có liên quan trong vụ này? Hay là anh chị không yêu nhau nên mới hợp tác?
Quá nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu, tôi quyết định bật đèn flash từ điện thoại lên. Chị dâu sợ hãi quay đầu lại. Tôi mới gào lên chất vấn, chị ấy sợ hãi bịt miệng tôi lại. Rồi chị ấy cũng kéo tôi vào nhà và kể lại tường tận mọi thứ.
Hóa ra anh trai tôi không có khả năng sinh con. Anh ấy tìm được 1 người bạn sẽ thay anh ngủ với chị dâu, đương nhiên là căn ngày chị rụng trứng các kiểu để đảm bảo không để họ qua lại nhiều. Những ngày đó, anh tôi sẽ nhường phòng cho gã đàn ông kia. Thế nhưng, cũng mấy lần rồi mà chị dâu chưa bầu bí gì. Anh tôi lại nghi ngờ 2 người cố tình như thế để qua lại.
Chị dâu chia sẻ rằng chị rất khổ tâm. Rõ anh trai tôi mới là người có vấn đề nhưng chị lại bị anh nghi ngờ, dày vò. Bản thân chị chưa bao giờ muốn phải quan hệ với người ngoài như thế, lại còn là người đã có gia đình. Chị nói, bây giờ dù có con thì 2 người cũng khó hạnh phúc. Bởi anh luôn nhớ tới việc vợ mình đã ngủ cùng gã khác, rồi ghen tuông, rồi hờn trách.
Nhìn chị khóc nấc lên, tôi vừa giận lại vừa thương. Giờ tôi cũng không biết nên làm thế nào để giúp cho cho anh chị mình nữa.