Nhà chồng tôi có 2 anh em trai, chồng tôi – Đoàn và cậu em kém 3 tuổi tên Đức. Chẳng hiểu mẹ tôi đẻ kiểu gì mà mỗi người mỗi tính, thậm chí trái ngược nhau tới thế. Chồng tôi thì lạnh lùng, chẳng quan tâm vợ con trong khi cậu em chăm vợ từng tí, cưng như trứng mỏng.
Nhưng nói thật, nhiều khi nhìn cảnh ấy tôi cũng thấy ngứa mắt. Thím ấy cũng có chân có tay mà để chồng đi chợ thay. Rồi về nhà mệt thì nghỉ ngơi đi, đằng này lao vào bếp nhặt rau, bóc hành cho vợ nấu cơm. Tôi trước giờ không đánh giá cao Đức vì ít tiền hơn chồng tôi, nhưng nhìn cách chú em bám lấy vợ tôi lại càng khinh, cứ hèn hèn sao đó!
Song, nói gì thì nói, người tôi ghét nhất vẫn là vợ của Đức. Chúng tôi cùng phận làm dâu nhưng cô ta lại được mẹ chồng bênh vực dù không giàu có gì. Tôi thì xinh hơn, giỏi hơn, mua quà cáp cho mẹ chồng nhiều hơn mà bà vẫn cứ lạnh tanh với tôi. Rồi chồng lúc nào cũng bênh vực, bảo vệ trong khi Đoàn toàn mặc kệ tôi để mẹ mắng.
Mấy hôm gần đây, tôi hay dậy sớm đi thể dục. Lúc chạy qua nhà vợ chồng cậu em thì thấy Đức đang lúi húi giặt cả chậu quần áo ở ngoài sân giếng. Tôi gọi với vào ngỏ ý hỏi thăm, cậu ta vẫn cười tươi rói, trả lời:
- Vợ em dạo này mệt, em giặt thay. Chị dâu đi thể dục sớm thế!
Tôi cũng chỉ cười cười, rồi chạy đi luôn. Chẳng hiểu cô em dâu kia nghĩ gì mà lại để chồng làm như thế. Chưa kể, hai đứa nó còn đang sống với bố mẹ chồng nữa. Để ông bà biết được nó có thể yên thân không? Thật là đứa thiếu suy nghĩ! Tôi vừa chạy vừa nghĩ như thế…
Nhưng ngày thứ hai, thứ ba, rồi thứ n chạy qua vẫn thấy Đức giặt quần áo cho vợ. Tôi nhìn chướng mắt ghê gớm, buộc phải lên tiếng đòi công bằng cho cậu em chồng:
- Này, vợ em đâu sao ngày nào chị cũng thấy em giặt chậu lớn chậu bé thế?
- Để vợ em ngủ thêm 1 tí chị ạ, em tay khỏe vò nhanh ấy mà!
Chiều vợ quá rồi nó sinh hư đấy nhé! Mà đàn ông con trai ấy, lo chuyện lớn chứ không phải dăm ba cái thứ lặt vặt này. Chị thấy vợ em cũng chẳng biết điều. Chồng đi làm về mệt không cho nghỉ ngơi, sai từ nấu cơm tới giặt quần áo…
- Không, là em tự làm đấy chị. Vợ em chăm lắm, nhưng mấy nay cô ấy mệt thôi.
Cậu em chồng vẫn ra sức cãi để bênh vực vợ. Thật sự, chứng kiến cảnh ấy tôi có chút xót xa, ghen tị. Đoàn đã bao giờ trước mặt người khác mà bênh tôi như thế đâu? Anh luôn cho rằng lỗi của tôi, và yêu cầu tôi phải xin lỗi trước nếu ai đó trách mắng. Đúng là gã chồng tệ bạc.
Quay trở lại chuyện Đức giặt đồ cho vợ mỗi sáng, tôi lại tiếp tục "đổ thêm dầu", khích bác cậu em thì mẹ chồng bất ngờ xuất hiện.
Tưởng bà sẽ xót con trai, nào ngờ lại liếc xéo tôi rồi bảo:
- Đàn ông con trai việc nhỏ thì sao làm nên nghiệp lớn?
- Mẹ, nhưng mẹ không thấy chú ấy quá cung phụng vợ à? Đội lên đầu thế thì hỏng... Đàn ông phải như anh Đoàn...
- Như thế nào, như thằng Đoàn để mải làm việc kiếm tiền còn vợ đi cắm sừng à? Tiền nhiều làm gì, cuối cùng cơm giúp việc nấu, vợ chồng chẳng có sự sẻ chia...
Tôi nghe bà nói mà tức nghẹn tận họng. Mới cưới về tôi và Đoàn cũng nghèo, nhưng tôi tòm tem với sếp để được cho tiền và lên chức. Nhưng đó chỉ là phút yếu lòng và túng thiếu quá...
Càng nghĩ, tôi càng thấy nhà chồng tôi đúng là ghê gớm. Một mặt nói đã tha thứ cho tôi, nhưng lúc nào họ cũng nhớ và chỉ tìm cơ hội để trách mắng mà thôi.
Thật sự, tôi muốn chồng mình chuyển hẳn nhà đi nơi khác, chứ cách nhau vài trăm mét, ngày ngày nhìn mặt thế này tôi ghét quá!