Tôi và vợ yêu nhau được 2 năm thì cưới. Vợ tôi hiền lắm, ai nói gì cũng cười, ai mắng gì cũng bỏ qua. Thế nhưng mẹ tôi lại thấy em hiền quá nên làm tới, soi mói, nhiếc mắng em những chuyện nhỏ nhặt. Vợ tôi cam chịu, im lặng cho qua chuyện nên tôi không hề hay biết.

Tôi cứ nghĩ đi làm, đem tiền về cho vợ hàng tháng thật nhiều là hoàn thành trách nhiệm rồi. Tôi chẳng quan tâm nhiều đến việc em có buồn hay vui, em có giận ai, em có cô đơn không? Cho đến khi nghe hàng xóm bảo vợ bỏ nhà đi vì không sống nổi với mẹ chồng, tôi mới giật mình. Về nhà, tôi hỏi mẹ, bà còn đổ lỗi cho vợ tôi hỗn hào, vô phép tắc. Một chị hàng xóm không chịu nổi thói gắp lửa bỏ tay người của mẹ tôi nữa nên lên tiếng phản bác. Lần đó, mẹ tôi và chị ấy cãi nhau đến mức không nhìn mặt nhau nữa.

Tôi tìm đến nhà vợ, xin lỗi em và ở hẳn bên ấy 4 tháng rồi xây nhà mới. Từ lúc bắt đầu xây nhà, vợ tôi cũng cấn thai. Thời gian đó rất khó khăn vì tôi vừa phải lo việc xây dựng vừa chăm sóc vợ nằm viện liên tục vì dọa sẩy thai.

Cuối cùng mọi thứ cũng trôi qua, vợ tôi sinh cho tôi một cô công chúa xinh xắn. Mẹ tôi cũng xuống viện, lấy cớ thăm cháu nhưng thật ra muốn tìm cách làm lành với con dâu. Khi em xuất viện, mẹ tôi còn đưa con dâu về tận nhà riêng rồi ở lại chăm em một tháng ở cữ.

Sáng tôi là đàn ông, đến tối tôi lại hóa thân thành vợ để ru con ngủ trong nước mắt đau đớn - Ảnh 1.

Tôi không biết mình sẽ tiếp tục gắng gượng được đến bao giờ nữa?(Ảnh minh họa)

Thấy vợ và mẹ êm ấm với nhau, con gái khỏe mạnh, công việc thuận lợi, tôi đã nghĩ hạnh phúc với tôi như thế là trọn vẹn. Không ngờ, khi con gái được 8 tháng tuổi, vợ tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, khó thở rồi ngất xỉu liên tục. Đến khi vào viện, làm hàng loạt xét nghiệm mới phát hiện ra vợ tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Những ngày tháng cuối đời, nhìn em gầy ốm nằm thoi thóp vẫn liên tục thì thào hỏi con mà tôi đau xé ruột gan.

Vợ tôi mất khi con gái được hơn 1 tuổi. Từ đó đến nay đã được 2 tháng, mỗi ngày tôi phải đóng hai vai. Sáng tôi là một người đàn ông góa vợ, gà trống nuôi con. Tối, tôi lấy váy áo của vợ mặc, đội tóc giả rồi bồng bế ru con ngủ. Có lẽ nhờ chiếc váy hoa quen thuộc mà con gái tôi nín khóc ngay. Con bé ngủ ngon lành trong vòng tay tôi, còn tôi, nước mắt cứ chực rơi vì thương con, thương vợ.

Tôi không biết mình sẽ tiếp tục gắng gượng được đến bao giờ nữa? Tôi không biết phải làm sao để vượt qua nỗi đau quá lớn này? Tôi nhớ vợ và trống rỗng, tuyệt vọng quá. Vợ mất rồi, tôi sống cũng như kẻ đã chết, nếu không vì con, có lẽ tôi cũng chẳng còn muốn sống nữa.

([email protected])