Đọc những dòng tâm sự “Cận kề ngày cưới, nhận được kết quả xét nghiệm máu mà em rụng rời tay chân” của bạn T.L mà tim tôi thắt lại. Cảm giác hoảng hốt, đau đớn rụng rời, tuyệt vọng cách đây hơn 8 năm lại tràn về.

Hôm đó, tôi vô hồn lái xe về nhà với tờ giấy kết quả trên tay. Tôi đã bị nhiễm HIV. Và đau đớn hơn, người lây nhiễm cho tôi lại chính là người tôi thương yêu nhất: chồng tôi. Càng tuyệt vọng hơn khi chúng tôi chỉ mới kết hôn được gần năm và tôi còn chưa có một đứa con nào của riêng mình.

Tôi biết bạn T.L đang phân vân nhiều lắm, đau đớn nhiều lắm khi phải lựa chọn từ bỏ người bạn yêu nhất. Nhưng tôi không khuyên bạn cách để bạn quên người ấy đi. Tôi khuyên bạn: hãy lại gần và ở bên người ấy vào những ngày cuối cùng của cuộc đời này.

Sau 2 ngày tự nhốt mình trong phòng, việc đầu tiên tôi làm chính là tha thứ cho chồng - Ảnh 1.

Tôi gần như gục ngã khi biết mình bị nhiễm HIV. (Ảnh minh họa)

Có thể có nhiều người sẽ chỉ trích tôi vì đã khuyên dại bạn như thế. Nhưng tôi nghĩ cuộc đời này ngắn lắm, với những người mắc bệnh như chúng ta thì còn ngắn hơn rất rất nhiều. Vậy tại sao không trao trọn vẹn yêu thương để nhẹ nhàng nhắm mắt xuôi tay?

Ngày biết mình bị nhiễm bệnh, tôi chỉ biết nằm vật vờ như cái xác không hồn suốt một ngày đêm. Tôi không thiết ăn uống, không thiết gặp bất cứ ai. Chồng tôi ở bên ngoài gõ cửa liên tục. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy tiếng khóc của anh ấy. Cuối cùng anh ấy nhắn cho tôi một tin rằng anh ấy rất yêu tôi, anh ấy vạn lần xin lỗi vì đã kéo tôi vào cái sai mà anh ấy không bao giờ muốn nhắc lại nữa. Anh ấy giải thích đó là một lần ngu dại nhất cuộc đời anh ấy khi nghe lời xui của bạn mà qua đêm với một cô gái làng chơi.

Anh nhắn nhiều lắm nhưng tôi càng đọc chỉ càng đau đớn hơn. Sau hai ngày tự nhốt mình trong phòng, tôi chợt nhận ra mình đang lãng phí thời gian. Thời gian của tôi đâu còn nhiều nữa để mà khóc lóc than van. Tôi cần làm nhiều thứ khác, tôi phải tự mình chiến thắng chính mình. Và điều đầu tiên tôi làm chính là tha thứ cho chồng. Chỉ có tha thứ cho anh tôi mới nhẹ nhõm hơn.

Hai gia đình biết chuyện cũng không làm rùm beng lên, họ chỉ âm thầm động viên chúng tôi. Vợ chồng tôi đã bình yên bên nhau, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau thưởng thức cuộc sống cho đến khi chồng tôi gục ngã hoàn toàn.

Ngày ấy, anh đã nắm lấy tay tôi nói xin lỗi một lần nữa. Tôi mỉm cười, vậy là anh đã bỏ tôi đi trước. Khi viết những dòng này, tôi cũng chẳng biết khi nào mình đi theo anh, nhưng tôi biết, dù anh đã chết đi thì tình yêu của chúng tôi vẫn còn mãi.

Sau 2 ngày tự nhốt mình trong phòng, việc đầu tiên tôi làm chính là tha thứ cho chồng - Ảnh 2.

Dù anh đã chết đi thì tình yêu của chúng tôi vẫn còn mãi. (Ảnh minh họa)

Sau khi chồng mất, tôi tham gia vào tổ chức dành cho người bị nhiễm HIV. Ở đó tôi tiếp xúc với những đứa bé đáng thương. Tuổi thơ của chúng không được hạnh phúc, không tròn đầy, thiếu tình thương. Ở đó có những người vợ như tôi, bị lây nhiễm từ chính chồng mình. Và còn có cả những người vì làm việc tốt như bạn T.L mà bị nhiễm. Nhưng hơn hết, tôi học được cách yêu thương, trân quý bản thân và trân quý người khác.

Tôi nghĩ cái gì cũng có cái giá của nó. Có thể cái giá tôi đang trả quá lớn nhưng tôi đón nhận nó bằng sự tích cực. Cơ thể tôi bắt đầu yếu hơn nhưng tinh thần tôi vẫn rất tốt. Qua đây, tôi chỉ muốn nói rằng: Mọi người hãy dành một ít thời gian cho chính bản thân mình. Hãy để bản thân mình được nghỉ ngơi trên hành trình mưu sinh. Đừng để đến lúc sức khỏe có vấn đề mới biết trân quý bản thân, trân quý cuộc sống thì đã muộn màng rồi.

Và T.L, bạn nên đi xét nghiệm ở nhiều nơi để biết chính xác kết quả. Nếu kết quả vẫn vậy, tôi thật lòng khuyên bạn, hãy nghe theo quyết định của con tim. Nếu người yêu bạn đủ bao dung thì bạn hãy sống trọn vẹn từng giây phút bên anh với những biện pháp phòng tránh lây bệnh. Đừng để một cuộc tình chết yểu chỉ vì mối ngăn trở bệnh tật. Thật sự không đáng.

Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: [email protected]. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.