Cả đêm thao thức, sáng hôm sau tôi dậy thật sớm đi ra chợ. Lần này to gan hơn, tôi ngồi vào bàn, gọi một bát bún ăn sáng. Vợ nhìn thấy tôi thì giận lắm, vì cô ấy gõ cái muôi múc canh vào bát kêu keng một tiếng. Tôi biết tính vợ, mỗi khi giận là cô ấy sẽ gây ra tiếng động để biểu thị sự bực bội của mình. Cô ấy đặt bát bún đánh bộp lên bàn cho tôi, bát bún với ít thịt bò và hành, đúng tiêu chuẩn như người khác, không hề nể tình vợ chồng mà cho thêm chút thịt.

Khi con gái bưng rổ rau đặt lên bàn cho tôi, tôi nói: "Cảm ơn con, con ngoan quá đã biết giúp mẹ rồi" thì con trợn tròn mắt lên hỏi: "Ủa, chú là người Bắc à? Mẹ con cũng là người Bắc nè nhưng hông hiểu sao con lại là người Đà Nẵng".

Con nói chuyện khiến tôi bật cười, gương mặt con với đôi mắt một mí và lúm đồng tiền ở má trái không lẫn đi đâu được, đúc từ một khuôn với tôi. Con theo mẹ vào đây từ bé, giọng nói sớm đã quen ở đây, làm sao có thể nói được giọng Bắc nữa chứ. Tôi hỏi con có muốn về Bắc chơi không? Con gật đầu bảo nhớ ông bà ngoại nhưng chỉ được gọi điện thoại với ông bà mỗi tuần một lần.

Hai bố con đang nói chuyện thì vợ gọi: "Không đi dọn bàn đi, còn ở đó tám chuyện với khách?". Thấy vậy, tôi cũng ăn vội rồi ra rửa bát giúp con. Tôi nói với con: "Chú nhìn con mà chú thương quá, để chú phụ việc giúp con". Sau đó tôi ngồi lân la hỏi chuyện, cứ hỏi được vài câu lại bị vợ cắt ngang sai con đi làm cái này cái nọ để chia rẽ.

Sau 9 năm xa cách, dù con không nhớ mặt bố nhưng tôi vẫn quay về “cưa” lại vợ cũ (Phần ba) - Ảnh 1.

Tôi biết tính vợ, mỗi khi giận là cô ấy sẽ gây ra tiếng động để biểu thị sự bực bội của mình. (Ảnh minh họa)

Nhưng cả sáng hôm đó tôi cũng nắm được chút tình hình, đại khái là con với mẹ sống chung với nhau, trong nhà không có người đàn ông nào khác nhưng có một gã làm tài xế taxi rất quan tâm tới vợ nên thường xuyên mua đồ và đưa con đi chơi… Lần đầu tiên máu ghen sôi sục. Trong lòng tôi quyết không để tình địch đắc ý.

Những ngày tiếp theo, tôi cứ ra quán bún của vợ ăn sáng xong rửa bát dọn dẹp, vợ đuổi không đi, mặt dày mày dạn nói rằng tôi không mang tiền nên rửa bát coi như trả tiền bát bún. Dần cũng biết nhiều người bán hàng trong chợ. Có một chị nhiệt tình ghé tai tôi nói nhỏ: "Chú tính cua cô chủ quán chứ gì? Đừng làm như các chị không biết gì cả".

Tôi gật gù nhờ các chị có thông tin gì thì giúp tôi. Hôm đó tôi mua đãi mỗi người một cốc chè sầu riêng nổi tiếng Đà Nẵng, chỉ chốc lát đã thân quen được hết. Ai cũng nói sẽ canh chừng vợ giúp tôi!!!

Đêm đó, do ngủ muộn nên sáng hôm sau tôi dậy rất muộn. Đến lúc ra tới chợ đã là 9 giờ sáng thì trông thấy một người đàn ông mặc đồng phục taxi ngồi bên cạnh nhìn vợ tôi làm việc. Không biết có phải thần giao cách cảm hay không mà nhìn cái là tôi biết ngay tình địch của mình. Đấy, đời như một cuốn tiểu thuyết, lúc bình thường thì không sao, đến khi lơ là một chút là thấy ngay tình huống cố tình trêu ngươi. Vừa đi muộn một hôm là tình địch nhảy vào ngồi thế chỗ luôn. Giận lắm nên cả ngày hôm đó tôi sầm sì mặt, luôn cảm thấy vợ và gã đó nhìn nhau đưa tình.

(Còn tiếp)