Tôi được Quốc theo đuổi từ năm 21 tuổi, tới năm 23 tuổi mới đồng ý làm bạn gái của anh. 2 chúng tôi yêu nhau suốt 4 năm trời, giờ tôi đã 27 rồi mà vẫn chưa muốn lấy chồng dù rằng anh giục và dò hỏi rất nhiều lần. Bố mẹ tôi cũng sốt ruột, lúc nào cũng ca cẩm chuyện tôi nên lập gia đình, yên ổn cuộc sống để ông bà bớt lo. Nhưng tính tôi thích tự do, chỉ sợ lấy chồng rồi gò bó. Với lại, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Tôi sợ lấy Quốc về, hai đứa tôi sẽ suốt ngày cãi vã vì những chuyện lông gà vỏ tỏi. Rồi dần dần chán nhau. Có lẽ đây là chứng sợ kết hôn.

Còn Quốc thì rất thích cuộc sống hôn nhân. Anh bảo thích có một người vợ ngoan ngoãn chờ cơm mình ở nhà mỗi khi anh về muộn. Thích khi tăng ca trở về là nhìn thấy ánh đèn sáng trong nhà. Thích cuối tuần đưa vợ con đi chơi, thích có những đứa con lém lỉnh thông minh… Qua lời Quốc kể thì tôi biết anh thèm lấy vợ lắm rồi. Anh có thể là mẫu người đàn ông của gia đình. Song tôi vẫn sợ. Yêu nhau, tôi có thể kiêu căng, anh làm tôi giận là tôi sẵn sàng đuổi anh ra khỏi phòng. Nhưng lấy nhau về, chuyện gì tôi cũng phải nhường nhịn anh.

Quốc đã rất nhiều lần cầu hôn tôi. Có lần cầu hôn xong bị tôi từ chối, anh còn giận dỗi bảo tôi rằng rốt cuộc tôi chỉ muốn yêu đương chơi bời, hay là có suy tính về chuyện tương lai lâu dài? Chẳng lẽ 4 năm yêu nhau còn chưa đủ để tôi hiểu con người anh. Lần đó chúng tôi cãi nhau và suýt chia tay, bởi tính tôi rất ương bướng và hầu như không bao giờ nhún nhường đối phương.

kết hôn

Tức giận quá, tôi cầm túi xách xông đến đánh liên tiếp vào người cô dâu. (Ảnh minh họa)

Nhưng chuyện xảy ra vào tuần trước đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn. Trước đó hai ngày, Quốc gọi điện rủ tôi cùng đến tham dự đám cưới cậu bạn học của anh. Bạn hồi cấp 3 nên tôi không biết, song vẫn vui vẻ nhận lời. Anh nói hôm đó không đến đón tôi được vì anh phải tháp tùng chú rể. Anh sẽ gặp tôi ở bữa tiệc. Tôi đồng ý. Sáng hôm ấy, tôi dậy sớm, trang điểm thật xinh đẹp, mặc chiếc váy hồng yêu thích nhất rồi sung sướng gọi taxi đến địa điểm tổ chức. 

Vừa vào cửa nhà hàng, tôi choáng váng khi nhìn thấy tấm bảng đề tên cô dâu chú rể. Trên đó là dòng tên Bảo Quốc – Hồng Nga nâng hình trái tim ở giữa. Tôi như chết đứng với ý nghĩ bạn trai phản bội tôi, kết hôn với người khác rồi. Vậy mà anh còn lừa tôi tới hôn lễ với ý định nhục nhã tôi. Có lẽ tại tôi luôn từ chối lời cầu hôn của anh, tại tôi khiến anh nghĩ tôi không muốn lấy anh nên anh vội vã kết hôn với người khác. Nhưng dù là vậy, anh cũng không nên gọi tôi đến để chứng kiến giây phút đó. 

Cơn giận xông lên, người tôi cứ như được ăn thuốc nổ. Tôi lao vào bên trong, nhìn thấy ngay cô dâu đang đứng cùng nhóm phù dâu. Cô ta cười vô cùng chói lóa, nhức mắt. Tức giận quá, tôi tiến thẳng đến hất tung mấy lẵng hoa được bày trí trên bàn tiệc trước khi giáp mặt với cô dâu. Trước khi dành cho cô dâu một cái tát cháy má, tôi cũng đã gào thét, mắng cô dâu là hồ ly tinh, là đồ lẳng lơ, cướp bạn trai của người khác. Mặc dù bị nhiều người can ngăn, nhưng do bực bội nên tôi vẫn giằng ra được. 

Đúng lúc này bạn trai tôi cùng một đám đàn ông bước đến. Ức quá, tôi tát anh một cái trước mặt tất cả mọi người. Nước mắt nước mũi đong đầy, tôi chỉ trích anh lừa tôi, làm tôi nhục nhã. Bạn trai tôi kéo tôi ra một góc khác. Anh lau nước mắt cho tôi, rồi giữ chặt hai tay tôi, hỏi tôi có ý gì? Anh lừa tôi chuyện gì? 

Tôi hỏi anh vì sao kết hôn lại không báo cho tôi biết trước, chia tay không nói đã đành, còn gọi tôi đến để sỉ nhục tôi. Lúc này anh mới cười phá lên. Anh nói anh chỉ là phù rể. Còn người bạn cùng cấp 3 của anh mới là chú rể. Anh ta và anh cùng tên, chỉ khác mỗi họ... 

Khi tôi thò mặt ra khỏi tấm màn nhung trong hội trường, nhìn thấy cô dâu nhếch nhác, trừng mắt giận dữ và bên cạnh đúng là có một người đàn ông diện bộ đồ chú rể, vỗ về. Tôi mới tin rằng mình thật sự nhầm. Tôi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, muốn âm thầm chuồn về trước nhưng bị người yêu giữ lại. Anh bảo tôi nên vào xin lỗi và nói rõ mọi chuyện cho cặp đôi cô dâu chú rể bỗng dưng bị oan kia. 

kết hôn

Lời anh nói khiến tôi hiểu mình đang bị ép cưới. Nhưng tôi vẫn sợ hôn nhân, sợ cuộc sống gia đình. (Ảnh minh họa)

Ngày hôm đó trở về, Quốc rất trầm mặc. Anh vẫn quan tâm, đưa tôi đi ăn gì đó rồi mới về nhà. Nhưng anh không lên ngồi như mọi lần, anh bảo, do đỡ rượu giúp chú rể nên anh mệt, muốn về ngủ. Dù rất buồn nhưng tôi cũng đồng ý. 

Ngày hôm sau, từ sáng sớm anh đã nhắn cho tôi một tin rằng, anh muốn cuối năm kết hôn. Tôi hãy nói rõ, nếu đồng ý thì anh sẽ bảo mẹ chuẩn bị. Nếu không đồng ý thì chia tay, vì anh không muốn chơi mãi trò yêu đương không có mục đích này. 

Lời anh nói khiến tôi hiểu mình đang bị ép cưới. Tôi chần chừ chưa trả lời anh. Anh cũng không giục giã, nhưng anh không đến gặp tôi. Rồi từ hôm đó đến nay, mỗi ngày tôi nhận được một tin nhắn hỏi tôi đã suy nghĩ kỹ chưa, đã cho anh câu trả lời được chưa? Tôi đều trả lời tôi đang nghĩ, tôi cần thêm thời gian. Nhưng tôi không thể trì hoãn được lâu. 

Sau hôm đánh ghen nhầm, tôi biết mình rất yêu anh và không thể chịu được cảnh anh lấy người khác. Nhưng tôi vẫn sợ hôn nhân, sợ cuộc sống gia đình, sợ trở thành mẹ trong lúc tôi chưa có chút kiến thức nào. Tôi có nên đồng ý kết hôn với anh rồi mặc kệ tương lai ra sao thì ra không?