Cách đây tròn một năm, bức ảnh về chú chó nhỏ nằm gọn gàng trong túi xách của người đánh giày đã khiến bao người thú vị. Ngay lập tức, bức hình đã nhận được hàng ngàn chia sẻ. Cư dân mạng xôn xao tìm hiểu câu chuyện đằng sau hình ảnh này.
Và họ càng cảm động hơn khi biết được chú chó mù hai mắt từ khi mới
sinh, và chính người chủ cũng bị câm, tay bị liệt và chân mang tật. Chủ làm nghề
đánh giày, sống vạ vật vỉa hè, góc đường gần 20 năm ròng.
Người đánh giày tên Trần Khắc Ân (38 tuổi) này rất yêu chó. Trước đó, anh từng nuôi vài con chó khác. Dù nghèo, dù chú cún có bị mù anh vẫn chăm sóc ân cần. Và có người trả cả tiền triệu để mua chú chó anh cũng không bán. Hai số phận khốn khó nương tựa vào nhau - người đánh giày bị câm và chú chó mù - một câu chuyện tưởng như chỉ tồn tại trong cổ tích nhưng lại vẫn đang diễn ra mỗi ngày trên đường phố Sài Gòn.
Ngay sau đó, nhiều người đã đến tận góc đường Cao Bá Quát – Thái Văn
Lung (Q.1) tìm hiểu về câu chuyện trên và tỏ ý giúp đỡ anh đánh giày và chú chó
mù. Họ mang theo rất nhiều đồ ăn, đồ chơi, quà và cả tiền dành tặng cho anh
đánh giày. Người thì còn lo bữa cơm cho chủ, người lo khám bệnh, tiêm phòng cho
chú chó.
Vài tháng sau đó, anh Ân đánh giày đã giành được giải thưởng We Choice
Awards là một giải thưởng lần đầu tiên xuất hiện tại Việt Nam nhằm tôn vinh những
người truyền cảm hứng cho hạng mục hình ảnh đẹp.
Một năm sau câu chuyện này, cuộc sống của họ hiện tại ra sao? Chiều
28/7, chúng tôi tìm đến góc đường Cao Bà Quát – Thái Văn Lung nhưng không thấy
anh Ân ở đó. Hỏi chị bán bánh ướt cạnh đó mới biết anh đi đánh giày. “Thằng này
nó ngoan lắm, chỉ biết đánh giày và chăm chó. Nó chỉ đánh giày vòng vòng gần đây, chắc xíu là về”, chị Lan (bán hàng) nói ngắn gọn.
Chừng mười phút sau, anh Ân đi về, thật vui hơn khi bên cạnh anh, chú
chó mù vẫn tung tăng bám theo. Một năm tròn, người đánh giày vẫn vậy nhưng đã
có hẳn chiếc túi to để đồ nghề và vật dụng chăm chó. Riêng chú cún bé nhỏ ngày
nào thì đã lớn thấy rõ với bộ lông dày mượt mà và rất tinh nghịch, hay cắn tay
chủ.
Vừa gặp, anh Ân liền lắc tay, mặt buồn so ý nói ngày hôm nay chưa được
đôi giày nào. Anh Minh (nhân viên khách sạn) giải thích: “Lần nào đánh giày về
được bao nhiêu đôi thằng O (biệt danh của anh Ân) đều khoe, hôm nào không được là tiu ngỉu”.
Rồi anh Minh kể tiếp: “Chuyện thằng O được nhiều người giúp đỡ cả khu
này ai cũng biết. Ai cũng vui mừng. Nhưng chỉ vài ngày là không ai đến nhiều nữa.
Chỉ lâu lâu có người chơi với con cún và cho đồ ăn, bánh kẹo. Nó vẫn chăm chỉ
đi đánh giày, sáng từ 9h cho đến chiều tối mới nghỉ”.
Chú chó mù được chủ cực kì cưng, đeo vòng lắc ở cổ và đi đâu cũng dắt
theo. Tối ngủ thì anh Ân xích lại ngay cạnh mình. Suốt 1 năm qua, chú chó lớn
nhanh, thích nghi với cuộc sống đường phố nên ít ốm đau. Vừa làm về là anh Ân
liên lấy dầu gội đầu, dắt qua vòi nước ở cửa hàng bên cạnh tắm rửa. Nhìn cảnh
chủ tớ âu yếm, quấn quýt với nhau giữ hè phố khiến ai trông thấy cũng ấm lòng.
Về số giải thưởng nhận được, anh Ân diễn tả động tác ăn và lắc tay để diễn
tả đã xài hết số tiền thưởng chủ yếu cho việc ăn uống. “Thằng O được mọi người ở
đây quý lắm. Cứ trưa tối thì nó chỉ việc đứng ở tiệm món ăn Hàn Quốc là nhân
viên tự mang cơm ra. Lâu lâu tôi cũng cho hộp bánh ướt ăn sáng. Nó thèm món gì
thì tự mua thêm thôi”, cô Lan giải thích.
Rồi có những khi người đánh giày ốm đau thì cô Lan lại hỏi các triệu chứng,
ghi vào giấy để anh tự đi mua thuốc. Những lúc không đánh giày, anh thường ngồi
trên ghế vuốt ve cún hoặc dắt đi dạo. Nhiều người đi ngang qua, thích thú lại đến
gần đùa nghịch với chú cún dễ thương.
Hiện tại, anh không còn ngủ ở gầm cầu thang của một khách sạn mà chuyển
sáng cửa hàng đồ ăn gần đó. Tuy nhiên phải đến khi cửa hàng đóng cửa, anh mới
có thể mang chăn gối qua mái hiên ngủ nhờ.
Trải qua bao ồn ào, người chủ câm và chú chó mù vẫn vui vẻ với cuộc sống
giản dị, đạm bạc nhưng luôn tràn đầy sự lạc quan, yêu thương. Có lẽ cuộc sống
như vậy cũng đủ mang lại hạnh phúc với người đánh giày.