Khi yêu nhau, tôi cũng biết em là người thích làm đẹp. Mỗi lần gặp nhau là em lại rực rỡ, xúng xính trong một bộ đồi mới, má hồng môi đỏ với những lọn tóc ánh màu hung đỏ.
Em là con nhà khá giả, lại có 2 năm từng học thạc sĩ ở Pháp nên phong cách của em cũng có hơi hướng Âu hóa. Còn tôi là trưởng phòng kế hoạch của một công ty tư nhân, tiền tôi kiếm được mỗi tháng cũng không phải là con số nhỏ. Vì thế lúc yêu em, tôi rất hào phóng, vung tay rộng rãi. Những món quà tôi tặng em đều không dưới 500 đô.
Mỗi khi ở bên nhau, nếu không hỏi về gia cảnh của tôi thì em sẽ ngồi vẽ ra căn nhà mơ ước. Em tỏ vẻ không hài lòng lắm với căn nhà 3 tầng trong ngõ của tôi nhưng cũng bằng lòng ở tạm trong vài năm, chờ khi tôi kiếm được nhiều hơn, mua biệt thự nhà vườn cho em. Đó là suy nghĩ tích cực, lạc quan nên tôi cũng gật đầu đồng ý.
Chúng tôi kết hôn sau hơn 2 năm yêu. Chiều em, tôi sửa hết phòng làm việc thành phòng để đồ cho em, bởi số quần áo, giày dép, mũ, tất, đồ lót của em nhiều như một cửa hàng thời trang. Phòng ngủ không vừa mắt điều gì, tôi đưa tiền cho em trang trí lại hết. Sau đó, em hỏi tôi về thẻ ngân hàng. Tôi vui vẻ nâng 2 tay dâng cho em bởi nghĩ đàn bà là cái hom, vợ giữ tiền mới được lâu bền.
Vợ tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho khách nước ngoài, lương và thưởng cũng khá nhưng rất hay đi tour. Những ngày nghỉ ngơi nhàn rỗi, em sẽ nằm ngủ hoặc đi spa thư giãn. Từ khi lấy vợ, tôi phải thuê thêm một bác gái làm người giúp việc sáng đến tối về, ngày lo 3 bữa cơm canh. Lúc đó, tôi chiều vợ hết cỡ. Tôi luôn nghĩ đàn ông kiếm được tiền là để cho người phụ nữ của mình tiêu. Cô ấy đẹp thì khi tôi cùng cô ấy sánh bước cũng cảm thấy tự hào.
Chưa kể một năm nay lương tháng của tôi đều đều gửi vào đó, tính ra cũng phải có gần 500 triệu. Dù em có thích mua sắm hoặc đi spa, mỹ viện thì cũng không thể tiêu hết nhanh như vậy được (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, rồi tôi cũng cảm thấy choáng váng trước tốc độ tiêu tiền của cô ấy. Đó là một buổi sáng mùa hè năm ngoái, em họ tôi vừa đỗ đại học. Dì tôi ngỏ ý muốn vay tôi ít tiền để mua cho em cái xe máy. Tôi đồng ý ngay. Về nhà, tôi bảo vợ đưa thẻ để rút tiền cho dì vay. Nhưng vợ tôi thản nhiên nói “Tiền lương tháng này của anh đã có đâu, còn lương tháng trước thì hết từ bao giờ rồi. Hôm qua em còn phải lấy tiền đi tour của em để đóng tiền điện đấy”.
Tôi ngỡ ngàng. Thẻ tôi đưa cho em trước đó cũng đã có hơn trăm triệu, chưa kể một năm nay lương tháng của tôi đều đều gửi vào đó, tôi chỉ giữ lại bên ngoài một ít để chi tiêu lặt vặt hàng ngày. Đến giờ tính ra trong thẻ cũng phải có gần 500 triệu. Dù em có thích mua sắm hoặc đi spa thì cũng không thể tiêu hết nhanh như vậy được.
Khi tôi gặng hỏi mãi xem em tiêu pha những khoản gì thì em cáu gắt với tôi rằng em chỉ mua thêm hai cái đồng hồ, một cái váy, một bộ đồ trang sức và vài thứ linh tinh khác. Em nói số tiền tôi kiếm được không bõ bèn gì. Bảo tôi đừng có to mồm trước mặt em. Em chỉ cần đi tour hai tuần cũng thừa kiếm được số tiền bằng cả năm tôi làm lụng vất vả..
Lúc đó tôi rất sốc, tôi không hiểu em đi tour gì mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Tôi không tin em làm điều gì khuất tất sau lưng tôi, nhưng tiền tôi kiếm được em lại tiêu xài quá hoang phí. Tôi nào phải đại gia gì, số tiền đó tôi phải cực nhọc, áp lực, nhìn mặt sếp làm việc, mới có thể kiếm được. Những tưởng cho em quản lý tài chính thì em sẽ vui, em sẽ chắt chiu tiết kiệm giúp tôi để cùng nhau sớm mua được căn nhà mơ ước của em.
Tôi ngồi nói chuyện với em, muốn em cùng tôi tiết kiệm chi tiêu một chút. Sau còn phải lo cho con cái nữa. Em gật đầu vâng dạ, hứa sẽ không tiêu pha lãng phí nữa. Tôi đành đi vay bạn bè một ít tiền đưa dì mua xe.
Tôi lại phải ngồi nói chuyện với em, lên dây cót tư tưởng cho em một lần nữa về chuyện phải tiết kiệm (Ảnh minh họa)
Hai tháng tiếp theo, quả là em đã bớt chi tiêu hơn. Thỉnh thoảng em sẽ khoe với tôi đợt này đi tour em không mua thêm gì, chỉ có mỗi cái khăn là do khách du lịch tặng làm kỷ niệm. Hay tháng này em không hề đến spa, em tiết kiệm được cho tôi bao nhiêu tiền...
Nhưng chỉ được một thời gian ngắn vậy thôi, tôi lại phát hiện ra trong nhà cứ càng ngày càng đầy quần áo. Thậm chí có những bộ chưa từng thấy em mặc. Hỏi em, em nói lúc đó thấy đẹp nên mua, về mặc thử thấy già quá nên thôi... Tôi lại phải ngồi nói chuyện với em, lên dây cót tư tưởng cho em một lần nữa về chuyện phải tiết kiệm.
Cách vài ngày sau đó, tôi bàn với em việc có con. Tôi thầm hy vọng rằng có con vào, vợ tôi sẽ phải dành thời gian cho con nhiều hơn, sẽ không thể đi mua sắm hay đi tour nữa. Nhưng em nhất quyết phản đối. Em nói để vài năm nữa (năm nay em đã 29 rồi), lúc này đang là độ tuổi đẹp nhất của em, em không muốn bầu bí vào rồi trông như một bà nội trợ luộm thuộm, nheo nhóc con cái. Em gạt phăng chủ đề này đi vì không muốn nghe nữa.
Một tháng trước, vận xui của tôi ập đến. Kế hoạch do tôi phụ trách bị đổ bể vì một sai sót nhỏ. Tôi phải chịu sức ép nặng nề từ các sếp, đồng thời phải có trách nhiệm cứu vớt lại kế hoạch. Tôi cảm thấy đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn, về đến nhà thì vợ đã tung tẩy đi tour.
Vợ vừa về, nhìn vẻ mặt hớn hở và một đống túi lớn túi bé do tài xế taxi mang lên giúp mà tôi nóng mắt. Tôi to tiếng hỏi em có còn coi đây là nhà, coi tôi là chồng nữa không mà bỏ đi hết lần này tới lần khác. Do chịu nhiều dồn nén trong những ngày qua mà tôi mắng mỏ em việc mua sắm vô độ. Em cũng gào lên nói rằng em vừa đi về, mệt muốn chết, không muốn nói chuyện với tôi lúc này. Sau đó em đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại trước mặt tôi.
Tôi liền đạp tung cửa phòng, xông vào thấy vợ đang thay quần áo, trên lưng cô ấy có mấy vết ửng đỏ rất khả nghi. Cô ấy hét lên bảo tôi cút khỏi phòng. Nhưng tôi vẫn tiến tới, nắm cổ tay vợ và hỏi những vết đỏ đó từ đâu mà có. Cô ấy không trả lời mà cứ gào lên bảo tôi cút, nói tôi không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ. Và do quá tức giận, tôi đã tát cô ấy. Tát rất mạnh vào má khiến cô ấy ngã lăn xuống giường.
Vợ tôi quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt rực lửa như kẻ thù, sau đó vơ vội cái áo gần đó mặc vào rồi lao ra khỏi phòng. Cô ấy bỏ đi từ hôm đó. Đã mấy lần tôi muốn gọi điện xin lỗi rồi năn nỉ cô ấy quay về nhưng do áp lực công việc quấn lấy, tôi lại thôi. Tôi nghĩ đợi thời gian nữa cho mọi chuyện ổn thỏa đã rồi đi làm lành.
Nhưng hai hôm trước, mẹ vợ tôi gọi điện đến mắng tôi té tát. Hỏi tôi tại sao lại đánh con gái bà rồi để cô ấy ấm ức về giữa đêm hôm như thế. Tôi thấy bất ngờ vì chuyện đã qua một tháng rồi mẹ vợ tôi mới gọi điện tới trách móc. Nghi ngờ, tôi gọi điện đến công ty du lịch em đang làm việc để hỏi thăm mới biết vợ tôi vừa tháp tùng một đoàn khách 15 người đi tour miệt vườn Nam bộ trong một tuần về.
Tôi liền gọi điện cho em nhưng không thấy ai bắt máy. Vậy là cơn giận trong tôi bỗng chốc bùng lên dữ dội. Hóa ra trong lúc tôi đang gặp ngồi đây lo lắng, tìm cách làm lành với em thì em vẫn có tâm trạng đi tour. Trong cơn tức giận, tôi nhắn vào máy của em rằng “Cô giỏi thì đừng về nữa”. Em cũng nhắn lại ngay rằng “Được”.
Nay đã bình tĩnh hơn một chút nhưng tôi vẫn không hiểu rốt cuộc mình có sai không? Dù vẫn rất yêu em nhưng tôi hoàn toàn không có niềm tin gì vào tương lai của hai đứa. Tôi có nên hạ mình để cứu vãn cuộc hôn nhân này không?