Tôi và chồng kết hôn đến nay đã được gần mười năm và có hai con gái. Chồng tôi làm bác sỹ chuyên khoa mắt của bệnh viện. Tôi trước đây làm giáo viên tiểu học của trường tư thục. Đến khi sinh con gái thứ hai, vì sức khỏe không tốt nên chồng khuyên tôi hãy nghỉ việc dạy ở trường để ở nhà chăm lo cho gia đình và phụ mẹ chồng bán hàng.
Cuộc sống hai vợ chồng tôi trước đây, vốn rất hạnh phúc và yên bình. Bản thân tôi vẫn biết là người sống phụ thuộc vào anh những chẳng bao giờ thấy anh phàn nàn hay chê trách. Đã vậy anh còn luôn biết cách giữ lửa cho tổ ấm của mình.
Hết giờ làm, chồng lại vào bếp giúp tôi làm mấy công việc lặt vặt. Ngày sinh nhật hay lễ kỷ niệm trong năm của gia đình, anh chẳng bao giờ bỏ sót lần nào để tổ chức cùng vợ con. Thấy chồng mình vừa hiền lành và yêu thương gia đình như thế, tôi không khỏi mãn nguyện và tự hào.
Nhưng rồi bao nhiêu niềm tin vào người đàn ông trụ cột của gia đình ấy bỗng phút chốc tiêu tan khi tôi biết tin anh ngoại tình. Lúc đầu nghe mấy chị đồng nghiệp của anh kể, tôi không tin. Đến khi tận mắt thấy anh cùng cô cô y tá chở nhau vào tiệm cơm, trao nhau những cử chỉ thân mật thì tôi như chết lặng.
Thì ra bao lâu nay, dù đã được tôi tha thứ nhưng anh vẫn lén lút, âm thầm quay lại với cô ta. (Ảnh minh họa)
Sự việc bại lộ, chồng tôi còn thú nhận có quan hệ ngoài luồng với cô kia gần một năm nay. Sau đó, anh cúi đầu xin lỗi, hứa sẽ cắt đứt quan hệ đó và chỉ xin tôi một cơ hội chuộc lại lỗi lầm để quay về với gia đình. Bản thân tôi lúc ấy, dù rất oán trách chồng nhưng chỉ nghĩ đến việc hai đứa con thơ tội nghiệp, chúng nó sẽ chịu nhiều tổn thương khi bố mẹ chia tay thì tôi không muốn chút nào. Tôi bằng lòng tha thứ và cho anh một cơ hội sửa chữa lỗi lầm.
Nhưng rồi tôi nhận ra, cuộc sống vợ chồng một khi đã có sự phản bội thì khoảng cách tình cảm sẽ kéo dài ra hơn trước. Chúng tôi trở nên lạnh nhạt và không còn mặn mà trongchuyện chăn gối. Tồi tệ hơn là lúc anh được đề bạt lên chức trưởng khoa, công việc bận rộn hơn nên thời gian dành cho gia đình cũng ít đi.
Đã thế từ ngày lên chức, trong chồng tôi ngày càng phong độ, ăn mặc chải chuốt và lịch sự hơn mỗi khi ra đường. Gia đình chỉ còn là nhà trọ của anh khi hết giờ làm, anh lại về rồi ru rú trong phòng mà không thèm để ý đến sự tồn tại của ba mẹ con.
Nhìn thấy sự thay đổi ấy của anh, tôi lại càng tủi thân và bắt đầu nghĩ đến quá khứ lầm lỗi mà anh gây ra. Tôi nghi ngờ chồng mình ngoại tình nên cho người theo dõi anh sát sao. Kết quả nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi khi một lần nữa, thám tử lại cho tôi xem những bức ảnh chụp chung tình cảm giữa anh và một người phụ nữ. Đó không ai khác là cô y tá mà trước đây từng có quan hệ mờ ám với chồng tôi. Thì ra bao lâu nay, dù đã được tôi tha thứ nhưng anh vẫn lén lút, âm thầm quay lại với cô ta.
Buổi tối ngày thứ sáu, khi được anh gọi điện báo không ăn cơm tối, tôi đã cho người theo dõi và biết cả hai đang vui vẻ trong một khách sạn. Vì bận hai con nhỏ nên tôi không thể đến tận nơi để xác minh mà chỉ có thể đợi chồng về chất vấn.
Đến khi về nhà, lúc tôi vờ hỏi lý do về muộn, anh chỉ cười và đáp vừa đi nhậu với mấy cậu bạn về. Quá tức giận trước thái độ dối trá của chồng, tôi đã mở mấy file ảnh mà thám tử chụp lúc nãy cho anh xem thì anh lại quát tháo tôi ầm ĩ. Cho là tôi vớ vẩn, tốn tiền vì những việc không đâu, theo dõi anh khiến anh mất tự do...
Đến lúc này thì tôi biết cuộc hôn nhân của chúng tôi không thể cứu vãn được nữa rồi. (Ảnh minh họa)
Mất bình tĩnh, lại thêm câu mắng chửi vô lý của chồng, tôi đã tát vào mặt anh một cái rất mạnh. Tôi gào lên nói sẽ ly hôn và đến bệnh viện vạch trần sự thật để anh và cô y tá kia xấu hổ. Vừa dứt lời, chồng đã túm cổ áo tôi và thách thức: “Cô giỏi thì đến bệnh viện làm ầm lên đi. Cô đừng quên là đang sống phụ thuộc vào tiền của tôi. Biết điều thì im lặng mà chăm con cho tốt, đừng có giở giọng ly hôn ra với tôi”.
Thực sự lúc ấy tôi không biết làm thế nào để chống trả cũng như đáp lý lại chồng nên đành im lặng. Đến lúc này thì tôi biết cuộc hôn nhân của chúng tôi không thể cứu vãn được nữa rồi. Chính lời thách thức vợ một cách cay độc của anh khiến tôi không còn đủ kiên nhẫn để bỏ qua mọi chuyện nữa.
Bao lâu nay, dù biết bản thân sống phụ thuộc vào chồng nhưng tôi đã làm hết trách nhiệm có thể để bảo vệ và chăm lo cho cái nhà này. Lần này tôi sẽ không miễn cưỡng bản thân mình chấp nhận im lặng để chồng làm tới nữa. Tôi muốn ly hôn nhưng thật sự rất sợ con đường phải đi phía trước.