Lấy nhau được hơn một năm mà chưa có con nên chúng tôi lo lắng đi khám thì phát hiện ra chồng khó có con. Sau đó tôi động viên chồng đi chạy chữa khắp nơi, ai mách chỗ nào chữa hiệu quả tôi đều đưa anh ấy đến bằng được nhưng tất cả đều là thất vọng.

Mỗi khi chồng nản chí tôi ở bên động viên và cho anh những lời khuyên kịp thời. Tôi luôn tạo sự vui vẻ và tình yêu dành cho chồng, để anh ấy không cảm thấy bị áp lực về chuyện con cái. Thậm chí câu cửa miệng của tôi luôn dành cho chồng là dù không có con thì vợ cũng mãi ở bên chồng đến đầu bạc răng long.

Thời gian thấm thoát đã 7 năm, bây giờ tôi đã ngoài 30 tuổi, sau mỗi ngày đi làm về nhà, trong nhà thiếu vắng tiếng cười nói của trẻ, tôi vẫn rất khát khao có đứa con và tin rằng có ngày chồng tôi sẽ làm được điều đó.

Cho đến khi tôi bị ngã gãy chân phải nằm viện mất vài ngày, sau mỗi giờ làm chồng tôi vẫn qua thăm và mẹ đẻ của tôi ở lại chăm sóc. Hôm đó là chủ nhật mẹ tôi về nhà lấy thêm đồ để mang vào viện.

Khi quay trở lại phòng, trên tay mẹ cầm một chiếc cặp lồng cháo như mọi khi nhưng lần này mẹ lại bảo tôi thử ăn miếng cháo xem thế nào. Nghe lời mẹ tôi cũng thử một miếng, cháo này sao gọi là cháo mà chỉ là cơm nhão thôi.

Suốt 12 năm đi tìm kiếm đứa con, chưa bao giờ tôi mất niềm tin về chồng, vậy mà chỉ một cặp lồng cháo mẹ đẻ mang đến lại khiến tôi muốn buông bỏ tất cả - Ảnh 1.

Tôi luôn tạo sự vui vẻ và tình yêu dành cho chồng, để anh ấy không cảm thấy bị áp lực về chuyện con cái. (Ảnh minh họa)

Tôi thắc mắc thì mẹ bảo chồng tôi nấu đó, trong tủ lạnh có nhiều thịt nhưng anh ấy lại ngại vất vả nên chỉ nấu mỗi cháo trắng cho nhanh rồi lại nên giường ngủ tiếp. Mẹ buồn rầu bảo, chồng tôi quá vô tâm, chỉ biết vợ chăm sóc nấu nướng cho ăn mỗi ngày, đến khi vợ nằm viện thì không nấu nổi nồi cháo cho vợ.

Mẹ bảo sau khi bình phục trở lại thì hãy làm đơn ly dị đi, anh ta đã không có con, lại là người chồng vô tâm như thế thì ở cùng chỉ là người giúp việc cả đời cho người ta thôi. Những lời mẹ nói tôi mới ngẫm lại, đúng là chồng tôi từ trước đến nay chẳng bao giờ có những hành động quan tâm chăm sóc vợ mà chỉ có tôi phục vụ anh ấy thôi.

Sau mỗi giờ đi làm về chồng chỉ mỗi tắm rửa và ngồi vào bàn ăn cơm, xong thì lên giường nằm xem điện thoại, còn mọi chuyện dọn dẹp đều là của vợ hết. Có nhiều lần tôi nhắc chồng làm cùng cho vui thì anh ấy bảo đó không phải chuyện của đàn ông.

Bây giờ tôi mới hiểu chồng tôi là người ích kỷ chỉ biết vợ chăm sóc còn anh ấy chẳng muốn mất thời gian vì vợ. Tại sao tôi phải hi sinh quá nhiều vì người chồng không quan tâm đến vợ chứ?

Theo mọi người tôi nên tiếp tục sống với người chồng vô tâm này không?

([email protected])