Tôi hay nghe mọi người nói: Phụ nữ sướng hay khổ đều nhờ tấm chồng. Có lẽ, tôi may mắn khi có một người chồng tốt, yêu thương vợ hết mực. Cuộc sống của tôi từng ngày trôi qua trong nụ cười, không có chỗ để nỗi buồn tồn tại.
Chồng tôi là một kĩ sư IT, chuyên thiết kế phần mềm cho các công ty điện tử. Lương của anh tương đối cao nhưng công sức bỏ ra cũng không hề nhỏ. Có những đêm, anh thức trọn đêm để hoàn thành công việc cho đúng tiến độ.
Nếu ai bảo “dân IT” khô khan, cộc tính thì tôi sẽ phản bác lại ngay. Bởi chồng tôi, dù là dân IT nhưng anh hết sức lãng mạn. Tôi vẫn nhớ như in ngày anh cầu hôn tôi. Anh đã làm tôi ngạc nhiên bởi video tình yêu và khung cảnh thiên nhiên do anh tự tay thiết kế. Tôi đã không chút do dự mà gật đầu ngay, chấp nhận làm vợ anh.
Cưới về rồi, anh yêu thương, chăm sóc tôi rất kĩ. Khi biết tin tôi có thai, anh đã soạn cả chục đĩa nhạc bầu và cùng tôi nghe hàng đêm. Tôi muốn gì, thích gì anh cũng chiều, tôi chỉ việc ăn, ngủ, dưỡng thai và nấu ăn. Vì anh nấu ăn cực kì tệ.
Khi sinh con, tôi vẫn ở thành phố với anh. Tháng đầu tiên, mẹ tôi lên chăm. Nhưng do không quen với cuộc sống ồn ào ở phố, lại nhớ nhà nên cháu đầy tháng, bà liền đòi về. Thế là chồng tôi bất đắc dĩ nhận thêm phần chăm vợ đẻ.
Anh cũng cẩn thận lắm, không cho tôi đụng nước lạnh bao giờ. Nhưng dù sao, anh là đàn ông, nên không tránh khỏi nhiều việc thiếu sót, vụng về.
Dù sao, anh là đàn ông, nên không tránh khỏi nhiều việc thiếu sót, vụng về. (Ảnh minh họa)
Mấy ngày đầu mẹ tôi về, anh toàn cho tôi ăn cơm tiệm, hoặc bún phở. Tôi ngán quá, bảo anh nấu cơm ăn thì anh lại cho tôi ăn canh bí, cá kho mặn, rau luộc, trứng chiên. Cứ thế suốt tuần đến mức nhìn thấy canh, trứng là tôi đã muốn… bỏ chạy khỏi hiện trường.
Thương vợ, anh ra chợ mua nửa kí giò heo về hầm cho tôi ăn. Bưng bát canh thơm phưng phức, tôi khen anh hết lời. Chẳng ngờ, vừa đưa vào miệng húp một cái, tôi đã trợn mắt, phun ra và chụp lấy cốc nước mà uống lấy uống để. Canh gì mà mặn kinh khủng. Thấy tôi phản ứng mạnh như vậy, anh cũng hết hồn. Rồi hét lên: “Thôi chết, hình như anh nhầm lọ muối thành đường.” Tôi cười không được, khóc không xong vì người chồng tốt không giỏi nấu ăn.
Rồi có lần, tôi vào nhà tắm. Hôm nào cũng vậy, anh sẽ đem quần áo của tôi vào treo trong nhà tắm trước, pha sẵn nước nóng cho tôi. Tắm xong, tôi mặc quần áo vào thì tá hỏa thấy phân của con dính vàng khè đầy vạt áo. Thậm chí, bộ quần áo vẫn thoang thoảng hương thơm đặc trưng của “thứ ấy”. Thế là tôi đành quấn khăn đi vào.
Đưa bộ quần áo ra hỏi, anh gãi đầu gãi tai bảo do anh bỏ quần áo tôi và quần áo con vào giặt chung một lần cho…đỡ mất thời gian. Anh cứ nghĩ máy giặt sẽ giặt sạch hết, ai dè vẫn dính. Tôi rất muốn “lên lớp” cho anh một trận, nhưng nhìn anh gầy gò, 2 mắt trũng sâu, tôi lại đỏ cả mắt.
Tắm xong, tôi mặc quần áo vào thì tá hỏa thấy phân của con dính vàng khè đầy vạt áo. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi không chỉ vụng chăm vợ mà còn vụng cả chuyện bế con. Cứ đi làm về, tắm rửa sạch sẽ anh lại giành phần chăm con. Nhưng nhìn anh bế con mà tôi mấy lần muốn rớt tim ra ngoài. Con mới gần 3 tháng, anh đã xốc nách, hoặc vác con trên vai như bao gạo. Thằng bé thích cha làm vậy nên cứ cười giòn tan. Còn tôi chỉ biết khe khẽ bảo anh đừng làm vậy và đưa tay đón con theo vì sợ anh tuột tay.
Không hiểu sao, những hành động mạnh bạo đó của anh lại chơi với con được rất lâu. Tôi giữ con cả ngày, chọc lắm nó cũng cười nhoẻn miệng. Vậy mà ở với anh, nó cười phát ra tiếng giòn tan. Tôi hay thấy bạn bè kêu ca chuyện chồng con trên facebook. Nhưng tôi sống với chồng gần 3 năm nay mà chẳng có điều gì phải kêu ca...
Tôi kể câu chuyện về chồng mình không nhằm khoe khoang hay ca ngợi người chồng tốt của mình. Bởi anh vẫn còn nhiều thiếu sót lắm. Nhưng điều quan trọng nhất anh đã làm được cho tôi và con đó là sự chia sẻ, động viên, yêu thương và quan tâm chăm sóc. Đối với tôi, đó đã là niềm hạnh phúc lớn lao rồi. Tôi nghĩ, phụ nữ cũng không cần đàn ông kiến tiền giỏi, mà cần họ quan tâm, yêu chiều mình hơn. Chị em thấy tôi nói vậy có phải không?