Tôi lấy chồng khi tôi 27 và chồng tôi 35 tuổi, vì thế cưới xong chúng tôi sinh con ngay không đắn đo, đó là một bé trai. Cũng như bao cặp vợ chồng khác, con là cả thế giới của chúng tôi, tình yêu của cha mẹ đối với con cái không cần phải diễn giải nhiều lời, bởi vì khi nhắc tới ai cũng biết điều đó thiêng liêng biết bao nhiêu.
Khi con được 9 tháng thì tôi lại phát hiện ra mình mang thai tiếp, đúng lúc đó vợ chồng tôi lại đang giận nhau, tôi đắn đo ghê lắm, tôi không dám nói với mẹ nhưng nói với chị gái, với 1 người bạn thân và cuối cùng là hỏi ý kiến của một thầy bói. Không ai khuyên tôi bỏ con cả.
Và quả thật đó cũng là lời khuyên mà tôi muốn nghe, tôi muốn sinh ra đứa con của tôi, và tôi nói với chồng về quyết định của mình, tôi nghĩ có thể anh ấy sẽ không đồng ý nhưng dù thế nào tôi cũng quyết giữ lại. Trái với lo lắng của tôi, chồng tôi nói điều đó là đương nhiên vì anh vô cùng yêu con trẻ. Điều lo lắng nhất là cu anh sẽ không được chăm sóc đầy đủ vì sẽ phải san sẻ cho em, và cuộc sống của chúng tôi sẽ rất vất vả khi phải xoay sở với việc kiếm tiền và chăm sóc con cái.
Cu em, lại là một thằng cu nữa chào đời sau anh có 18 tháng. Sau khi sinh cu em tôi phải gửi cu anh về bà nội 1 thời gian. Cu em chào đời là gắn bó với bà ngoại, từ ngày đầu tiên cho đến tận bây giờ, khi con đã hơn 1 tuổi. Vợ chồng tôi đều là công chức nhà nước, dù gia đình bận rộn nhưng công việc cơ quan lại không thể xao lãng, đành nhờ cậy bà nội, bà ngoại giúp đỡ thêm. Vất vả đến mấy nhưng thấy các con khôn lớn từng ngày, chúng tôi càng thấy yêu gia đình nhỏ của mình hơn, tình cảm giữa 4 tháng viên ngày càng thêm khăng khít.
Sự cố lại phát sinh khi cu em mới được 7 tháng tuổi, đã biết mình phải hết sức cẩn thận nhưng tôi vẫn bị “tai nạn”, ngày cầm cái que thử thai hiện lên 2 vạch tôi đã bật khóc. Tôi nói với chồng mình và chúng tôi đã lặng đi rất lâu. Cuối cùng chồng tôi nói “Phải bỏ thôi em ạ”.
Đó là quyết định khủng khiếp nhất, và lần này tôi không thể tâm sự cùng ai vì tôi nào có thể có sự lựa chọn nào khác đây? Chúng tôi hiện vẫn còn đang ở nhà thuê, công việc của hai vợ chồng hàng tháng phải tiết kiệm lắm mới lo đủ cho 2 con nhỏ, không phải tôi đang biện minh, nhưng nếu tôi sinh thêm 1 lần nữa thì cả 3 đứa trẻ sẽ không được chăm sóc chu đáo, đó là điều tôi lo lắng nhất. Bên cạnh đó cũng không thể không lo cho sức khoẻ của bản thân, sinh đẻ liên tiếp liệu tôi có còn lo được cho chồng con tốt như trước?
Tôi lên mạng, điên cuồng tìm kiếm thông tin về những tuần đầu của thai kì, những thông tin mà 2 lần mang thai trước tôi đã từng tìm kiếm nhưng lần này mục đích hoàn toàn khác, lần này tôi muốn trấn an mình “con còn nhỏ lắm, nhỏ lắm, nhỏ lắm”. Tôi hiểu rõ quyết định của mình, nên chỉ muốn kết thúc thật nhanh, khi con nhỏ chừng nào có thể, tôi sợ đợi đến tuần thứ 7, khi tim con bắt đầu đập thì tôi sẽ không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của mình sẽ ra sao.
Bác sĩ cho tôi uống thuốc ở tuần thứ 6, tôi sẽ uống thuốc ở nhà, sẽ tự làm chuyện này. Tôi sẽ không phải chịu đựng sự đau đớn cũng như những nguy cơ như khi đưa dụng cụ vào trong cơ thể.
Nhưng tôi vẫn phải trải qua cơn đau chuyển dạ khi tôi nhẫn tâm bắt con lìa bỏ trần gian, tôi phải chịu nỗi dày xé về tâm hồn đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại trào nước mắt khi nghĩ về con, con ơi, con là gái hay trai. Nếu là gái con sẽ không được mặc váy hồng xinh xắn, không được buộc tóc hai bên dễ thương. Nếu con là trai, con sẽ không được cùng anh chơi bóng, chơi trốn tìm, tại sao mẹ lại có thể để con chịu thiệt thòi đến thế?
Đọc sách, người ta nói ở tuần thứ 6 con mới như giọt sương mong manh đậu trên ngọn cỏ lúc sớm mai, nhưng dù là một giọt sương, thì con vẫn có linh hồn, vẫn có thần thái của một con người. Bởi nếu mẹ không bỏ con, thì giọt sương ấy sẽ lớn thêm, sẽ mang hình hài một đứa trẻ, sẽ được cất tiếng khóc chào đời, rồi sẽ giống các anh con lớn lên từng ngày, biết lẫy, biết bò, biết ngồi, biết đi, rồi con sẽ đi học, sẽ có một cuộc đời như bao người khác, nhưng tất cả đã thực sự chấm dứt rồi...
Chuyện đã qua, không thể nào làm lại, tôi vẫn phải tiếp tục bước tiếp vì còn quá nhiều việc phải làm, nhưng bất kỳ lúc nào có chút thời gian tôi lại nghĩ về sai lầm của mình, lúc nào cũng thấy bất an, cũng thấy tội lỗi.
Và tôi lại tìm đến nhà thầy bói năm xưa, người mà tôi đến xem lần có bầu cu em, người đã khuyên tôi giữ lại để không “tổn phúc”. “Phúc đức tại Mẫu, con gái nhờ Đức của cha, con trai nhờ Phúc của mẹ, cho nên chị khuyên em đừng bao giờ làm thế”, đó là lời thầy bói khuyên tôi lần trước.
Lần này, tôi không muốn nói ra chuyện đó nữa vì nghĩ cũng không ích gì, tôi chỉ đến gặp để xem như một người bình thường. Nhưng không hiểu sao thầy bói xem bài và nói ngay với tôi rằng có một vong hồn cứ đeo bám em. Lúc này tôi mới nói cho chị sự thât.
Tôi hỏi lại vì sao một linh hồn nhở bé thế mà lại theo được em? Thì chị ta trả lời tôi rằng có lẽ đứa bé đó vẫn muốn được đầu thai vào gia đình em, vẫn muốn làm con của em. Nghe nói thế tôi làm buồn nhiều hơn, càng thấy thấm thía những gì mà trước đây mình không lường hết được. Kể ra chuyện này có vẻ thật mê tín dị đoan quá phải không?
Tôi nói với thầy bói rằng em đã không thể làm lại được nữa, chị có thể bày cách nào giúp cho con em siêu thoát, để em bớt phần ân hận? Vậy là tôi được chị giới thiệu cho sư thầy trụ trì một ngôi chùa ở ngoại thành, cách thành phố 20km, tôi gọi điện cho sư thầy, xin sư thầy làm lễ cầu siêu cho con mình, như một đứa trẻ thực sự để con tôi không còn là một linh hồn vất vưởng, lang thang.
Đúng hẹn, tôi cùng chồng sang chùa, sắp một lễ nhỏ, trong đó tôi có mua một ít cua và ốc sống để phóng sinh sau khi làm lễ, để sự sống được tiếp tục sinh sôi như lời sư thầy nói. Chúng tôi đã theo khoá lễ trong một buổi chiều, chùa ở ngoại thành nên còn rất đơn sơ, tĩnh lặng, chính điều đó giúp cho tôi thấy mình bình tâm lại sau những ngày căng thẳng đã qua.
Tôi không thực sự hiểu hết những gì thuộc về cõi tâm linh, không biết việc mình cầu siêu cho con mang ý nghĩa như thế nào. Nhưng tôi tin vào sự luân hồi, tin vào sự tồn tại của một cõi khác dù vô hình, nơi đó có con tôi. Sau tất cả, tôi xin được con tha thứ, và cầu mong cho con sớm được đầu thai, để không phải tủi phận vì từng bị chối bỏ bởi một bà mẹ như tôi. Tôi cũng tự hứa với mình rằng sẽ không có một sai lầm thứ hai như thế, nếu lại có thêm một “tai nạn” thì tôi sẽ sinh con, những mong với sự thành tâm của mình, tôi có thể lấy lại thăng bằng trong cuộc sống.
Tôi kể ra câu chuyện thật của mình sau khi đọc quá nhiều bài báo nói về nạn phá thai của nước ta, với hàng triệu sinh linh vô tội không được làm người. Trong số những bà mẹ đó, có những người đáng thương, nhưng phần nhiều đáng trách khi đã không cưu mang nổi giọt máu của mình, trong đó có tôi.
Tôi cũng không thể hiểu nổi vì sao có những người phụ nữ coi việc nạo phá thai như một việc làm bình thường, tại sao họ không nghĩ rằng mình cũng từng được sinh ra từ một giọt máu nhỏ nhoi như thế.
Tôi xin góp một tiếng nói, một lời khuyên với những ai đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, để họ có trách nhiệm hơn với việc mình làm, để ngày càng nhiều hơn những đứa bé được sinh ra trong sự đón đợi của cả cha lẫn mẹ.