Đã bao lần tôi đắn đo có nên viết câu chuyện về những gì tôi đã, đang và sẽ trải qua hay không? Thực sự tôi cũng đã từng có cảm giác những dòng tâm sự có khi hoa mỹ lên để tạo một điểm nhấn nào đó, nhưng sau cùng tôi ngẫm ra... số phận ngay chính bản thân tôi không cần hư cấu cũng đã là một câu chuyện đẫm nước mắt.

Tôi xin bắt đầu bằng người ấy, người ấy đến sau cái tình yêu bọ xít thời đi học của tôi, không mặn nồng nhưng cũng để lại những kỉ niệm trong sáng và đẹp đẽ của tuổi học trò. Tôi gặp người đó sau khi rời xa mối tình nhỏ của tuổi học trò ấy. Bước chân lên giảng đường đại học tôi là một cô nàng bí thư xinh đẹp và năng động. Trong mắt những bạn nam cùng trường tôi thật kiêu kỳ, một bạn gái cùng lớp hình như có chút ấn tượng về tôi nên đã nói gì đó bên khu xóm trọ bạn cùng ở, và có một người đã tò mò tôi là ai. 


Tôi ở ký túc xá, cái hay là đối diện chiếc cửa sổ phòng tôi theo như những bạn nữ trong phòng thì có một chàng trai rất đẹp trai và chuẩn mực. Tôi không mấy làm bận tâm vì thực sự lúc đó tôi không muốn tiếp tục bắt đầu điều gì đó. Rồi một hôm đang dọn dẹp phòng thì chàng trai mà làm mấy nàng bên phòng tôi xao xuyến cất tiếng chào, câu tiếp theo là cho anh hỏi: "Phòng mình bạn nào tên là T (tên tôi)...?". Vốn khá tự tin về bản thân tôi cũng thò mặt qua cửa sổ, "Là em! Anh hỏi em có việc gì?" bằng một giọng đầy thách thức. Và kể từ cái thời điểm ấy... tôi cũng cảm nhận một điều gì đó là lạ đang hình thành trong cả người kia và mình.

Một mối tình mà ai nhìn thấy cũng làm ghen tị, anh rất đẹp trai, cao ráo và đang học cao học. Quả là tôi không hề có chuẩn mực cụ thể nào để tìm cho mình một ai đó, nhưng được anh chọn tôi thấy ông trời đã thật ưu ái cho một đứa như mình. Thời gian trôi đi anh rất quan tâm và cũng đã về nhà tôi nói chuyện người lớn. Tôi chìm đắm trong men say hạnh phúc và không thể tin rằng một điều gì đó mà mình linh cảm được đang dần lớn lên. Gia đình anh phản đối quyết liệt do chê tôi gầy, chê quê tôi xa, chê không môn đăng. Bấy nhiêu thôi... điều mà đến tận ngày hôm nay tôi mới lý giải được, tình yêu của anh không đủ lớn nên sau đó một thời gian gia đình ra sức gây áp lực, thậm chí bố anh đã lên sống bên con trai để giám sát không được đi bên tôi mà dành thời gian tập trung cho học tập. Anh chia tay tôi, không lâu sau đó anh đi du học, tôi ôm trong mình nỗi đau đớn vì dư vị tình ngọt chợt rời xa tôi.

Tôi vẫn có vô vàn vệ tinh, những lời chào mời có cả những cấp vị lớn trong các doanh nghiệp, do ngày tôi có quen một chị bên lớp cao học và thi thoảng có học thay chị, nhưng không ai thay được vị trí mối tình sâu đậm mà tôi dành cho anh sau khi những người đàn ông chợt đến rồi chợt đi. Tôi nhận thấy mình không còn trẻ nữa, nước mắt vì nhớ anh cũng làm tôi xuất hiện một số nếp nhăn, tôi tính bằng lòng yêu một ai và kết hôn với họ, nhưng ngày đó không hiểu sao tôi lại luôn có ý nghĩ cuộc đời mình khó có thể khoác chiếc áo trắng tinh khôi trong ngày cưới... Tôi vẫn có những chàng trai theo đuổi nhưng họ gần như không đọng lại điều gì ngoài anh.
 
Và điều tôi hằng cầu mong cũng đã xảy đến, anh về nước được một thời gian. Một hôm tôi đang thao thao kể về anh cho một chị ở cùng phòng, bỗng điện thoại đổ chuông, giọng nói ấy, nụ cười ấy... tôi đã đợi chờ bấy lâu nay... Và thực sự tôi rất hạnh phúc được gặp lại anh, người làm trái tim tôi không còn biết rung động trước bất cứ một ai. Anh choàng lấy tôi, lo ủ ấm cho tôi- trách tôi sao để mình gầy đi nhiều vậy. Và hôm đó tôi tan biến đi trong vòng tay ấm áp của anh. Tôi đang miên man với những dự định cho một ngày hôn lễ mà tôi từng ao ước cách đây 4 năm và anh cùng bàn cùng tôi về những điều đó.

Một hôm, do linh tính mách bảo thế nào mà tôi lại gọi cho anh, vì bình thường tôi sợ công việc nghiên cứu sinh của anh rất bận nên tôi đều gọi theo giờ, cũng chưa bao giờ tôi tra hỏi anh về tình cảm vì anh đã xây một bức tường lòng tin vô cùng vững chắc, mặc cho những cô bạn vô cùng xinh xắn của tôi giúp sức thử anh thì anh vẫn nhất quyết chỉ yêu mình tôi... Nhưng ngày hôm đó đã đổ sập dưới chân tôi khi tôi biết sau khi chia tay tôi qua du học, anh đã ở với một người và họ có mẫu thuẫn gì đó anh mới quay về tìm tôi.

Anh vẫn duy trì mối quan hệ song song giữa tôi và người ấy và tôi bị chịu một trận ghen ngược do cô gái biên diễn. Sau một hồi tôi chợt tò mò cô gái ấy là ai? Và giữa tôi và cô ấy có những điểm gì cần để bộ mặt của anh không thể đóng vai thiện được nữa. Tôi đã định gặp anh nhưng do thời gian ấy tôi đang học văn bằng 2 và lại thi nên không thu xếp được. Cuộc đối chất điện thoại diễn ra khi anh đang bên cô ấy và gọi cho tôi. Câu mà cô ấy hỏi, giờ anh chọn tôi hay cô ấy, ai là người anh dành tình cảm sâu nặng hơn và anh chọn cô ấy. Tim tôi đã bị anh bóp nát, tôi như chợt tỉnh giữa một cơn mơ dài qua 7 năm trời. Tôi không còn tin vào chính mình nữa, không tin vào thứ tình cảm anh dành cho tôi là tình yêu.

Chia tay anh vào ngày 1/6 thì đến 22/8 tôi biết mình có con. Tôi đã sốc tới độ ngất lăn ra đó, em bé cùng phòng tôi chỉ biết ôm tôi mà khóc. Tôi xuống tìm anh không phải vì tìm kiếm một trách nhiệm nào đó, mà đến giờ tôi không hiểu tại sao tôi làm thế để anh nói ra câu, đi xét nghiệm ADN nếu đúng con anh thì anh sẽ có trách nhiệm. Từ giây phút ấy tôi đã nguyện, con này là của tôi...

Tôi quyết định giữ lại con mình và nhận được vô số tư vấn từ bạn bè là không nên, vì tôi còn trẻ, vì tôi còn nhiều cơ hội... nhưng tôi vẫn ao ước có một đứa con và thực tình thì tôi đã yêu người đó hơn bản thân mình nên tôi sẽ chấp nhận tất cả.

Nhận được tin, mẹ ngay lập tức bắt xe xuống Hà Nội. Nhìn thấy tôi mẹ quỳ rụp xuống trước mắt, cầu xin đứa con gái mà biết bao khó nhọc bà dành dụm, cùng bao kỳ vọng và gửi trao, phút chốc bị tôi lấy đi hết. Trời đổ mưa, cơn mưa ấy to lắm... tôi chưa bao giờ thấy trời Hà Nội mưa to, gió lớn như hôm đó, mẹ quỳ như trời trồng dưới chân tôi. Tôi nước mắt lưng tròng không dám nhìn về phía mẹ, vì nếu nhìn tôi sẽ không bảo vệ được con tôi.

Mẹ rời khỏi nhà trọ của tôi ngay sau khi nhận được cái lắc đầu sau bao nhiêu cầu xin tôi hãy rời xa con mình. Bà ốm phải vào viện cấp cứu, lòng tôi quặn thắt, sau lần đó bà nằm viện 2 tháng trời... Tôi tự xỉ vả lương tâm bản thân mình, anh chị mắng chửi tôi bất hiếu, tôi im lặng như trơ đá và gia đình từ mặt tôi vì trong họ hàng chưa có một ai chửa trước khi cưới chứ đừng nói tới không chồng mà chửa.

Tôi làm mẹ đơn thân, ngày sinh bé Sâu tôi xách giỏ nhựa nơi trong đó có thứ mà hàng tháng dù bầu tôi cũng không dám ăn hoang, ở phí để lấy tiền tiệt kiệm sinh và nuôi con sau này. Một mình tôi chạy xe lên viện sinh nở. Chị sếp nơi tôi làm rất tốt, giúp đỡ tôi rất nhiều cả về tinh thần và vật chất... Những ánh mắt của đồng nghiệp từ lạ lẫm đến đồng cảm cũng giúp tôi vượt qua giai đoạn này.

Được hội chuẩn sinh mổ tôi ngơ ngác một mình trong phòng chờ, họ nói cần có người bảo lãnh để tôi mổ vì có chuyện gì không chịu trách nhiệm. Tôi rơi nước mắt năn nỉ một bác làm mẹ tạm cho tôi lúc ấy để tôi được mổ, được vào phòng gây mê, sau khi gây mê chị phụ tá vẫn hỏi tôi: "Đặt tên bé là gì? Chồng tên là gì?". Sau khi trả lời xong tên con tôi nói làm mẹ một mình thì cả ca mổ quay sang ngơ ngác, còn thì thào bên tai tôi, xinh thế này mà cũng phải sinh con một mình sao?

Về phòng hồi sức, những ông bố sốt sắng, họ hàng lo lắng đứng đằng xa ngó về nơi người thân vừa mổ xong, tôi nằm một mình và khi đó chỉ có bạn bè tôi đổ xô lên thăm, nhưng cũng không được vào do không phải người nhà. Đón con vào lòng dù vết mổ đau đớn vô cùng sau khi hết thuốc nhưng lòng tôi ấm lại, từ nay tôi không còn cô đơn, từ nay tôi có con bên mình... Làm mẹ thật thiêng liêng và hạnh phúc. Rồi mẹ tôi cũng xuống chăm 2 mẹ con tôi được 2 tuần, vì mẹ cũng đang làm nhà, tôi chỉ thấy thương với dáng liêu xiêu của bà mà không dám than một tiếng. Những chuỗi ngày khó khăn do tôi nghỉ sinh mà các khoản chi tiêu đội lên cao, tôi trở thành một con nợ lớn với những lòng tốt nơi bạn bè.

Sinh em bé được 21 ngày tôi dựng người dậy đi thi lấy tấm bằng 2. Bạn bè choáng khi biết ngoài việc sinh còn một mình tôi còn theo đuổi sự nghiệp học. Và quả là trời không phụ lòng tôi khi hiện tại chàng trai kháu khỉnh của tôi vừa tròn 3 tuổi, chàng nhìn rất đáng yêu và một công việc ổn định để đủ nuôi sống hai mẹ con.

Điều hôm nay thôi thúc tôi viết tâm sự vì hiện giờ tôi nhận được khá nhiều sự quan tâm của những người đàn ông làm bố- làm chồng không phải của tôi. Tôi khuyên chân thành những người đang có ý định hoặc có suy nghĩ này nọ về chúng tôi hay nghĩ lại. Chúng tôi từng bất hạnh và chúng tôi không tiếp tục dành sự bất hạnh ấy cho phái nữ của chúng tôi đâu. Các anh hãy về lo cho gia đình và đừng quấy rầy cuộc sống yên ổn của mẹ con chúng tôi nữa. Nỗi đau nơi chúng tôi có đủ rồi, tôi cũng không tin vào hạnh phúc ai đó dành cho mình đâu.

Tôi cũng muốn khuyên những bạn trẻ đang có ý định làm mẹ đơn thân, nếu không vì hoàn cảnh quá thì hãy tặng cho con mình một ông bố. Con có đủ ba đủ mẹ sẽ không phải trả lời câu hỏi mà mọi người hỏi Sâu: "Ba con ở đâu?",cháu nhanh nhảu trả lời: "Sâu không có ba, Sâu chỉ có mẹ T thôi" nghe được câu ấy hẳn các bạn sẽ quặn thắt lắm... 

Cuộc sống của bà mẹ đơn thân như tôi cũng không có sự lựa chọn nào tốt cho hai mẹ con cả, tôi chọn cho tương lai con và sẽ mãi không có người đàn ông nào đi bên tôi nữa. Hãy biết trân trọng những gì mình đang có và luôn biết cách vun đắp cho nó tốt đẹp hơn, chúc những bạn đã- đang và sẽ yêu gặp được một nửa đích thực đêm lại hạnh phúc cho mình.