Chúng tôi yêu nhau từ hồi cấp 3. Cô ấy không phải là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cô ấy luôn hồn nhiên và vui tươi. Cả 2 chúng tôi đều nằm trong tốp học sinh giỏi của lớp. Tôi yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên khi 2 đứa cùng dự kì thi học sinh giỏi hồi đầu lớp 11.

Ông trời không phụ lòng người khi 2 chúng tôi cùng đi học chung một lớp học thêm vào buổi tối. Và tôi đã có điều kiện để làm quen và đưa cô ấy về nhà sau mỗi buổi học. Càng ngày 2 đứa càng thân thiết hơn, chia sẻ với nhau mọi chuyện. Và để rồi tôi biết cô ấy đang yêu một người mà cô ấy chưa hề gặp mặt, cách nhau gần 500 km qua những dòng tin nhắn điện thoại. Tôi rất buồn khi mà đi cùng cô ấy chỉ để nghe cô ấy kể chuyện về người kia, những câu chuyện như xé nát trái tim tôi.
 
 
Thời gian cứ thế trôi đi và đến cánh cửa quan trọng nhất của thời học sinh. Chúng tôi vẫn rất thân nhau và có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được những tình cảm đặc biệt từ tôi. Khi thi xong tốt nghiệp, tôi xuống Hà Nội ôn thi, còn cô ấy thì ôn ở nhà. Một thời gian không gặp nhau cô ấy đã nói là rất nhớ tôi và nói yêu tôi. Tình cảm với người kia chỉ là thứ tình cảm trẻ con, do tò mò và tự phủ nhận. Tôi cảm tưởng như mình là người hạnh phúc nhất thế gian, tình yêu đó đã tiếp sức mạnh để tôi đạt được một kết quả cao trong kì thi đại học.
 
 
Cô ấy cũng đỗ đại học. Chúng tôi cùng nhau xuống Hà Nội, cùng chìm đắm trong tình yêu và hạnh phúc. Nhưng rồi những bộn bề của việc học khiến thời gian tôi dành cho cô ấy ít đi. Hai đứa học khác trường nên một tuần cũng chỉ gặp nhau được một lần, tối thì chat với nhau một tiếng rồi cùng học. Tôi cố gắng học hành, cố gắng phấn đấu mong là chỗ dựa vững chắc của cô ấy sau này.
 
 
Nhưng rồi một ngày khi đưa cô ấy đi chơi, tôi đã rất khó chịu vì cô ấy cứ nhắn tin với một người khác trong suốt thời gian đi cùng nhau. Tôi đã có linh cảm không hay và vài ngày sau khi tôi hỏi cô ấy đã thú nhận rằng đang có tình cảm với T.

Cô ấy nói rằng thời gian tôi dành cho cô ấy là quá ít và cô ấy thấy vui khi nhắn tin với người kia - một người ở tỉnh khác và cô ấy cũng chưa hề biết mặt. Tôi đã rời xa cô ấy một thời gian để cô ấy biết được có thật sự yêu tôi không. Và rồi cô ấy đã chủ động xin lỗi và nói rằng không thể sống thiếu tôi.
 

Mọi chuyện lại trở về bình thường, chúng tôi vẫn có một tình yêu đẹp dành cho nhau và cô ấy vẫn giữ liên lạc với T như một người anh trai. Nhưng giờ đây, khi tôi đang bận bịu với đồ án tốt nghiệp, thời gian bên cô ấy ít đi nhiều thì tôi đã cảm nhận được điều thay đổi từ cô ấy. Cô ấy chủ động muốn chúng tôi chia tay một thời gian vì cô ấy đang phải lựa chọn tình cảm giữa tôi và T (tôi đã không ngờ họ vẫn giữ liên lạc đều đặn với nhau trong suốt 2 năm trời). Đầu óc tôi giờ đang quay cuồng, tôi không thể chú tâm vào việc học được nữa, tôi không ngừng nhớ về cô ấy. Nhớ về những kỷ niệm đẹp mà 2 đứa đã có với nhau trong suốt 4 năm.

Đây là mối tình đầu của tôi, và tôi luôn mong nó sẽ đến được bến bờ hạnh phúc. Nhưng giờ đây tôi không biết phải làm thế nào, tôi không biết có nên níu giữ cô ấy hay không? Xin các bạn hãy cho tôi một lời khuyên!