Chỉ có điều, đám cưới và đám ma diễn ra quá nhanh làm dấy lên vô số lời đồn thổi không hay. Người thương thì tội nghiệp tôi, tình duyên lận đận, chồng ung thư mà không biết. Kẻ ghét thì bảo tôi số sát chồng, cưới ba hôm đã hại chết con nhà người ta. Nhưng đó là tình yêu vĩnh cửu duy nhất tôi dành tặng anh.

Tôi và chồng gặp nhau lần đầu trong bệnh viện. Khi ấy, tôi vào chăm mẹ ốm, còn anh một mình đi xét nghiệm. Lần đầu tiên tôi trông thấy anh cũng là lúc anh vật vã trong tuyệt vọng vì thấy chẩn đoán “K” trong hồ sơ bệnh án. Chứng kiến một người đàn ông vạm vỡ rơi nước mắt quả thật rất đau lòng. Ngay từ giây phút đó, tôi đã nảy sinh tình cảm kì lạ nhưng chắc chắn không phải là sự thương hại.

Thấy anh tới lui bệnh viện một mình, tôi nghĩ anh có hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng hóa ra anh giấu gia đình để âm thầm điều trị. Tôi luôn bắt gặp gương mặt u sầu xám xịt của anh lúc nằm trên giường đợi vô vàn thủ tục xét nghiệm rườm rà.

Nhưng một lần bất chợt gặp anh ở quán cà phê, tôi lại thấy anh cười rạng rỡ không phảng phất chút ưu tư bên gia đình. Tôi càng cảm phục và quý mến anh vì nghị lực sống. Nếu là tôi, ngay khi biết mình mắc ung thư, có lẽ tôi đã ngã quỵ để mặc mọi người lo lắng.

Tôi chủ động làm quen, ban đầu tôi chỉ muốn bắt chuyện cho đỡ buồn những ngày chăm mẹ (mẹ tôi cũng mắc ung thư), nhưng sau đó tôi lại thương mến anh nhanh chóng đến mất kiểm soát. Nằm trên giường bệnh mà anh vẫn hài hước, lạc quan yêu đời.

Do anh không lưu lại bệnh viện thường xuyên nên chúng tôi thỉnh thoảng hẹn nhau ở ngoài. Tròn 100 ngày quen nhau, tôi nhận ra mình thật sự yêu anh. Mẹ tôi là người hay chuyện đầu tiên và bà ra sức ngăn cản. Bà nghĩ tôi điên khi có mẹ ung thư rồi mà vẫn đem lòng yêu một người bị ung thư nữa.

Nhưng tôi đã yêu anh rất nhiều, và anh còn yêu tôi nhiều hơn thế. Nhờ có tôi, những triệu chứng xấu cảu anh dần dần chậm lại, bác sĩ liên tục báo tin tốt. Anh mập mạp hồng hào trở lại, chúng tôi bắt đầu mơ về những hạnh phúc nhỏ nhoi.

Niềm vui kéo dài không lâu. Bệnh của anh lại trở nặng. Chúng tôi bắt đầu cuộc chiến trốn tìm. Anh tìm mọi cách lẩn trốn và chia tay tôi. Ai nấy đều hiểu anh có thể chết, và đó là một sức nặng quá lớn không nên để tôi gánh chịu.

Đưa tang chồng nhưng tôi không đau khổ 1
Tôi biết rồi sẽ còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng luôn có chồng ở bên và con lại sắp đến bên tôi, tôi càng muốn mạnh mẽ (Ảnh minh họa)

Nhưng tôi yêu anh hơn cả điều đó. Tôi biết rồi mình sẽ khổ, cuộc đời trước mắt sẽ đầy rẫy khó khăn. Song đó là tương lai, hiện tại của tôi bây giờ là yêu anh và cần anh hơn tất cả.

Anh chiến đấu giành giật từng ngày sống với bệnh tật, còn tôi kiên trì thuyết phục để có được anh. Tôi nói với anh “Đừng lãng phí thời gian thêm nữa, thời gian anh rời xa em sẽ là bất tận, còn thời gian ở bên cạnh em chỉ có thể tính từng ngày”.

Anh nghe lời, chúng tôi quay lại yêu nhau. Bấy giờ gia đình đã biết bệnh tình của anh vì anh đã yếu đi nhiều. Nhưng chúng tôi bắt đầu đi du lịch, cùng nhau ngắm bình minh trên biển, thăm các trại trẻ mồ côi, các bệnh nhân ung thư và các em nhỏ chất độc màu da cam. Khoảng thời gian cuối, anh không hề điều trị nữa mà bỏ hết tiền vào đóng góp cho những nơi chúng tôi đến thăm.

Nhân lúc anh còn khỏe mạnh, chúng tôi đã đi studio chụp ảnh cưới. Tôi mặc váy cưới và nói dối là chỉ chụp ảnh kỉ niệm. Nhưng thật ra đó cũng là những bức ảnh cưới của chúng tôi sau này. Đó lại là một cuộc chiến nhỏ khác để kéo bằng được anh kí vào tờ hôn thú.

Tôi luôn trêu rằng anh cao giá quá, phải đợi tôi năn nỉ mới yêu, phải đợi tôi cầu hôn mới cưới. Anh khóc trong hạnh phúc “Anh muốn cưới em lắm chứ, nhưng chỉ sợ làm khổ em”. Anh thật ngốc, có được anh làm chồng, dù chỉ là một ngày thì đời tôi đã hoàn mỹ lắm rồi.

Sau ngày cưới, anh phải nhập viện và chuyển sang thở bằng máy. Ba ngày sau thì anh mất. Anh mất trên tay tôi với nụ cười viên mãn. Chúng tôi đã cùng khóc nhưng là vì quá hạnh phúc. Anh vẫn đùa “Cái chết đâu phải là sự xa cách vĩnh cửu. Anh đã đợi 28 năm để gặp em thì có đợi thêm vài chục năm nữa để đoàn tụ đâu có gì quá khó khăn”.

Người ta yêu nhau rồi chia tay đầy ra đấy, tuy vẫn sống nhưng tình yêu đã chết thì có khác gì cái chết. Còn chúng tôi một lần yêu nhau và mãi mãi yêu nhau, thế chẳng phải hạnh phúc hơn hay sao?

Mọi người an ủi tôi rất nhiều nhưng tôi đâu có đau khổ. Tôi đã được yêu, được làm vợ người mà tôi yêu, thế đã xứng một kiếp làm người rồi. Hơn thế nữa, bây giờ tôi lại còn sắp làm mẹ, một món quà vô giá chồng dành cho tôi trước lúc mất, thật tuyệt phải không?

Tôi biết rồi sẽ còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng luôn có chồng ở bên và con lại sắp đến bên tôi, tôi càng muốn mạnh mẽ. Nhưng nhiều người vẫn nghĩ tôi là người phụ nữ bất hạnh, người đàn bà số khổ vì mất chồng quá sớm. Liệu tôi có phải đúng như người ta đang nghĩ thế không?