Tôi và chồng quen nhau khi cả hai cùng theo học Đại học tại Úc. Tôi năm nay 24 tuổi còn chồng hơn tôi một tuổi. Chồng tôi là người Đài Loan, bố mẹ anh chia tay từ khi anh còn nhỏ và mẹ là người một tay nuôi nấng anh khôn lớn. Có lẽ vì vậy mà tình cảm 2 mẹ con gắn bó hơn các gia đình bình thường. 

Tôi và chồng yêu nhau 2 năm rưỡi và xác định đi đến hôn nhân. Sau đó chúng tôi sang thăm mẹ anh 1 tháng cũng như để ra mắt họ hàng. Trong thời gian đầu sang, tôi cảm nhận được mẹ chồng rất tốt và nhiệt tình với tôi, cho đến một ngày chúng tôi đề cập đến chuyện kết hôn sắp tới thì mọi sự đổi khác.

Chuyện là bố mẹ tôi không đồng tình với việc chúng tôi đến với nhau vì lý do không muốn tôi lấy chồng xa. Mong muốn của bố mẹ tôi là sau khi tôi du học sẽ về Việt Nam tìm 1 công việc ổn định và kết hôn tại Việt Nam. Nên bố mẹ tôi có nói thẳng rằng nếu chúng tôi quyết lấy nhau sẽ không có của hồi môn.

Bố mẹ tôi thì không phải người khó khăn gì nhưng vì trong khi yêu nhau, chồng tôi cũng đã không ít lần làm mất lòng tin của gia đình tôi. Sau khi tôi nói lại với mẹ chồng thì bà không có thái độ gì bất thường. Nhưng trong khi sang Việt Nam để thưa chuyện với gia đình tôi, bà đã có những hành xử không hay lắm đối với tôi và với gia đình tôi. 

"Mẹ chồng đề nghị hai vợ chồng tôi phải nộp hết lương cho bà giữ" 1
Tôi và chồng yêu nhau 2 năm rưỡi và xác định đi đến hôn nhân (Ảnh minh họa)

Khi chuyến du lịch tại Việt Nam đã được chuẩn bị xong xuôi, không hiểu vì lý do gì mà bà không vui và một mực đòi về Đài Loan ngay. Bà tỏ vẻ khó chịu với tôi làm tôi và chồng lúc đó cãi nhau. Và hai mẹ con anh lập tức bay về nước ngay trong ngày hôm đó, không một lời từ biệt với gia đình tôi. Mặc dù khi sang Việt Nam, cả gia đình tôi tiếp đón tử tế, đi ăn uống rất vui vẻ (trừ việc bố mẹ tôi khẳng định sẽ không cho của hồi môn).

Sau khi về nước, tôi và anh làm lành và vẫn duy trì liên lạc. Như 2 gia đình đã bàn bạc thì tôi ở Việt Nam hoàn tất thủ tục để sang đó định cư. Dù bố mẹ tôi rất bực mình vì nhà chồng về mà không chào một câu, nhưng vì tôi nên bố mẹ tôi cũng đành chiều theo ý con gái

Trong khi làm thủ tục thì bên đại sứ quán đòi hỏi phải có mặt chồng tại Việt Nam mới hoàn tất được thủ tục. Tôi nói với anh và anh đồng ý. Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì nhưng ngày hôm sau anh bảo mẹ anh đã giấu quyển hộ chiếu và bà nói nếu anh về Việt Nam bà sẽ chết. Vì vậy anh không có cách nào sang Việt Nam được. Sau đó chúng tôi cãi vã và quyết định chia tay.

Sau khi chia tay, có vài lần anh chủ động làm lành nhưng tôi không đồng ý. Cho đến nửa năm sau chúng tôi chính thức quay lại và anh sang Việt Nam nhưng nói dối mẹ là đi công tác. Về phần mình, tôi cũng không dám nói với bố mẹ vì sau lần chia tay trước bố mẹ tôi đã rất tức giận vì cách hành xử của chồng tôi. Bố mẹ tôi còn nói nếu sau này tôi còn có ý định quay lại với anh, mẹ sẽ từ tôi. 

Cuối cùng, sau nhiều lần quay đi quay lại với nhau, chúng tôi quyết định hoàn tất thủ tục cùng về Đài Loan. Ra quyết định này nhưng trong ngày bay tôi mới nói với bố mẹ mình. Khi sang đến Đài Loan, mẹ chồng bất ngờ nhưng không nói gì. Tôi và chồng quyết định ở cùng mẹ chồng vì anh là con một nên không muốn bà sống một mình cô đơn.

Điều làm tôi ngạc nhiên là bà không đả động hỏi han xem tôi có mệt sau chuyến đi dài không, nhưng lại liên tục thúc giục tôi đi tìm việc dù tôi mới sang được 2 ngày. Ngày hôm sau tôi tìm được việc và lương khởi điểm khá cao là 800 đô một tháng chưa kể hoa hồng. Sau đó cuộc sống tưởng chừng rất tươi đẹp và dễ chịu, vì bà chăm sóc tôi chu đáo vô cùng, cơm ăn 3 bữa. Về nhà bà không cho tôi làm việc nhà, nhưng bà không nói tôi cũng giúp chứ không bao giờ dám ngồi không. Nhưng càng về sau tôi càng cảm thấy mẹ chồng không biết vì vô tình hay cố ý mà có những hành động làm tôi thật sự rất tủi thân và uất ức vô cùng, nhưng tôi chưa bao giờ dám hỗn láo với bà.

Mẹ chồng nấu ăn rất nhạt nên tôi thường tự cho thêm muối thì bà bảo tôi ăn gì mà mặn thế không tốt cho sức khỏe. Tôi không nói gì hôm sau bà làm trứng ốp la mà mặn chát như đổ mấy cân muối, làm tôi ăn xong phải uống nước cả ngày. Tôi bảo mặn thì bà nói: “Tưởng thích ăn mặn cơ mà”. 

Hôm bà vui thì vợ chồng tôi cũng phải hớn hở theo dù đi làm về mệt lừ cũng phải bắt nhịp cười cười nói nói. Còn hôm mẹ chồng buồn thì ôi thôi vừa về nhà là một bầu không khí u ám lan tỏa. Đang ăn cơm tối bà hỏi cơm ngon không mà chồng tôi chưa kịp trả lời bà lại nói giọng: “Mày đừng có nói là không ngon nhé. Mày tưởng tao muốn ngày nào cũng phải nấu ăn hầu hạ cho chúng mày lắm à? Chẳng qua là bất đắc dĩ thôi!”. Mặc dù đã nhiều lần tôi bảo bà mệt thì không phải nấu cứ để tôi đi làm về tôi làm hết (tôi tan sở 8 giờ, về đến nhà là 9 giờ tối). 

"Mẹ chồng đề nghị hai vợ chồng tôi phải nộp hết lương cho bà giữ" 2
Gần đây nhất bà còn đề nghị hai vợ chồng tôi đưa tiền lương của cả hai nộp hết cho bà để bà gửi vào sổ tiết kiệm chung của cả nhà (Ảnh minh họa)

Gần đây nhất bà còn đề nghị hai vợ chồng tôi nộp hết tiền lương của cả hai cho bà để bà gửi vào sổ tiết kiệm chung của cả nhà với lý do là vì hai vợ chồng chưa có nhà nên tích cóp tiền để mua nhà. Lương của cả 2 vợ chồng tôi tính mỗi tháng được ít nhất 2500 đô. Đã vậy, bà còn nói để tiết kiệm mua nhà trong vòng 2 năm tôi không được về Việt Nam thăm gia đình vì vé máy bay đắt. Dù trước khi kết hôn tôi và chồng đã bàn bạc trước là tiền lương hai vợ chồng sẽ do tôi quản lý và mỗi năm tôi sẽ về thăm nhà ít nhất 1 lần.        
                    
Tôi có nói chuyện này với bạn bè và gia đình tôi, mọi người đều khuyên không nên đưa vì đã là một gia đình thì 2 vợ chồng nên tự giữ và thu vén. Nhưng khổ nỗi chồng tôi cũng đồng tình đưa cho mẹ chồng vì từ trước đến giờ đã quen giữ rồi. Chồng tôi còn nói mẹ giữ cũng là cho hai đứa chứ không đi đâu mà thiệt. Nhưng thoạt nghĩ mẹ chồng đã sẵn không ưa tôi, dù chồng yêu thương tôi thật, nhưng trong tương lai không ai biết trước được điều gì.                                                      

Tôi thật không biết nói sao nữa, xin mọi người cho tôi lời khuyên!