Kết hôn mới 4 năm và vợ chồng đã có 1 con trai 3 tuổi. Thế nhưng qua bao cực khổ, giờ cuộc sống bớt chật vật hơn thì vợ tôi lại không còn trên cõi đời này nữa. Tôi càng ân hận và bất ngờ hơn khi sau ngày cô ấy mất, tôi còn phát hiện ra gầm tủ chứa toàn phong bì các khoản tiền của vợ. Dù số tiền vợ để lại không nhiều, nhưng tôi mới biết, lâu nay vợ tôi đã phải sống tằn tiện và lo toan cho bố con tôi biết bao.
4 năm trước, tôi và vợ gặp nhau tại Hà Nội. Khi ấy, cả 2 chúng tôi đều đang đi làm cho một công ty tư nhân. Vợ tôi là kế toán cho một công ty may nhỏ. Còn tôi là nhân viên kỹ thuật của một đơn vị điện máy điện lạnh. Vợ chồng tôi cưới nhau từ 2 bàn tay trắng. Lương của chúng tôi khi ấy đều thấp nên vợ chồng cũng chỉ đủ ăn tiêu và không chút dư dả. Gia đình hai bên chỉ làm nông nghiệp và hoàn cảnh kinh tế khó khăn nên cũng không hỗ trợ được 2 đứa.
Với lương tháng chỉ hơn 6 triệu/tháng, ở Hà Nội này, vợ chồng tôi phải chi trả tiền thuê nhà, điện nước mất 1/3. Số tiền còn lại, chúng tôi trang trải vừa đủ cho sinh hoạt hàng ngày. Thời kỳ đầu mới cưới, vợ tôi còn một mực đòi kế hoạch hóa để đợi đến khi kinh tế khá hơn mới sinh con. Nhưng tôi không đồng tình vì muốn có con sớm.
Thấy chồng đưa tiền, tháng nào vợ tôi cũng đón nhận rất vui vẻ. Rồi tôi lại thấy em ngồi ghi ghi chép chép rồi chia ra từng khoản nhỏ (Ảnh minh họa)
Chiều lòng chồng, vợ tôi cũng không kế hoạch nữa. Từ khi có con nhỏ, cuộc sống của vợ chồng tôi càng trở nên chật vật, vất vả nhưng cũng đầm ấm hơn. Nhà bà nội và bà ngoại đều ở xa, hai bà vẫn phải làm đồng bãi ở dưới quê nên không thể lên trông cháu đỡ đần hộ vợ chồng tôi được. Bởi thế, 4 tháng tuổi, con tôi đã phải mang đi gửi. Thương vợ vất vả, tôi cố gắng làm thêm để có thể lo được tiền gửi con và chút tiền sữa cho con mỗi tháng. Ngoài ra, những hôm đi làm về sớm, thương vợ vất vả, tôi cũng thường tranh thủ làm việc nhà giúp đỡ vợ. Vợ tôi, ngoài cố gắng đảm nhiệm công việc tại công ty cũng tranh thủ bán hàng online để có thu nhập thêm dù chỉ là bập bõm.
Tháng nào, cứ lĩnh lương về, cả lương, cả thưởng tôi đều đưa tất cho vợ giữ. Rồi những khoản tiền làm thêm của tôi cũng vậy. Tôi chỉ giữ trong ví vài trăm ngàn để đi đường hay chè thuốc. Thấy chồng đưa tiền, tháng nào vợ tôi cũng đón nhận rất vui vẻ. Rồi tôi lại thấy em ngồi ghi ghi chép chép rồi chia ra từng khoản nhỏ và mỗi khoản được nhét vào một chiếc phong bì có đề sẵn tên các khoản phải chi tiêu.
Nào là phong bì đóng tiền ăn và tiền học cho con. Nào là phong bì cho tiền chợ. Nào phong bì cho tiền điện nước. Nào phong bì hiếu hỉ, tiết kiệm…Tháng nào cũng thấy vợ lôi một tập phong bì dày mỏng ấy ra mà tôi phì cười. Tôi cứ trêu em sao phải mất thời gian phân chia rạch ròi như vậy làm gì. Có ngần ấy tiền, cứ áng chừng mà chi tiêu cho hợp lý.
Những lúc nghe tôi nói vậy, vợ tôi đều cười bảo tôi đúng là đàn ông. Tiêu pha mà không ghi chép cẩn thận và tỉ mỉ như vậy thì sao có thể kiểm soát mà tiết kiệm được. Rồi thi thoảng tôi thấy vợ khoe, trong phong bì tiết kiệm tháng rồi nhờ ít cỗ bàn mà em đã để ra được 1 triệu hoặc 1 triệu nữa. Số tiền vợ tôi tiết kiệm, em vẫn thường rủ tôi đi mua cái giường đẹp, chiếc xe đạp ba bánh… cho con. Những lúc ấy, tôi thật sự khâm phục vợ lắm vì khoản gì cũng đến tay mà em vẫn để dành được.
Cách đây 9 tháng, thương 2 con sống mãi cảnh nhà trọ trên này, bố mẹ tôi bán đi mảnh vườn được 700 triệu. Ông bà cho tất vợ chồng tôi số tiền này. Chúng tôi mua được một căn chung cư nhỏ. Tiền mua và sửa sang nhà hết tất cả hơn 800 triệu. Số tiền sửa nhà chúng tôi phải vay mượn bố mẹ vợ và anh chị em 2 bên gia đình.
Bao nhiêu mừng vui và hạnh phúc khi cách đây 2 tháng, vợ chồng tôi được về nhà mới ở. Ai cũng mừng cho chúng tôi vì từ nay đã có căn nhà của riêng mình và cuộc sống sẽ bớt vất vả hơn. Nhưng chính những ngày chuyển về nhà mới này, vợ tôi đột nhiên bị ho dai dẳng, giảm cân trầm trọng không rõ nguyên nhân, khó thở… Cứ nghĩ đó chỉ là bị viêm phổi bình thường nên em chỉ mua thuốc ngoài hiệu thuốc về uống mà không đi khám. Thấy bệnh tình nặng hơn, tôi đưa vợ đi khám thì lúc này bác sĩ đã kết luận em bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Tôi cũng không ngờ từ khi phát hiện ra bệnh, đến khi vợ tôi không còn trên thế gian này lại ngắn ngủi đến vậy. Tất cả chỉ vẻn vẹn 22 ngày. Tôi còn chưa kịp chăm sóc vợ nhiều, chưa kịp ở bên cô ấy nhiều mà vợ tôi đã vội vàng bỏ bố con tôi ra đi. Đặc biệt, điều làm tôi thấy ân hận nhất là từ khi kết hôn đến nay, tôi chưa một ngày cho vợ tôi một cuộc sống sung túc thoải mái như bao người. Tôi chỉ mang cho vợ tôi cuộc sống khổ cực, vất vả vì chồng vì con.
Suốt từ hôm vợ mất đến nay, cứ nghĩ đến vợ là tôi lại thương em vô cùng. Nhất là khi cầm trên tay một đống phong bì các khoản của vợ ghi ra cụ thể, tôi lại trào nước mắt (Ảnh minh họa)
Xót xa hơn, ngày lo đám tang chu đáo cho vợ xong, tôi và bà ngoại dọn dẹp lại nhà cửa thì phát hiện ra ngay dưới gầm tủ trong phòng của vợ chồng tôi, hiện vẫn còn hơn chục cái phong bì ghi các khoản tiền chi tiêu của vợ. Đếm tất cả phong bì, được số tiền 53,4 triệu đồng. Trong đó, vợ tôi để dành khoản tiền tiết kiệm cho con là nhiều nhất. Số tiền đó hiện được 17 triệu đồng.
Suốt từ hôm vợ mất đến nay, cứ nghĩ đến vợ là tôi lại thương em vô cùng. Nhất là khi cầm trên tay một đống phong bì các khoản của vợ ghi ra cụ thể, tôi lại trào nước mắt. Tại sao một người vợ hiền lành, thương yêu chăm chút cho chồng con như vợ tôi lại chưa được hưởng 1 ngày sung sướng đã vội rời xa bố con tôi? Giờ tôi tiếp tục phải sống và nuôi con như thế nào mới xứng đáng với người vợ chịu khó và tảo tần của tôi đây?