Nỗi buồn "dâng hiến"

Nguyễn Nguyễn,
Chia sẻ

Anh đã thú nhận tất cả điều anh nghĩ về tôi khi không thấy màng trinh báo hiệu “còn – mất”. Anh mong ở bên tôi và muốn cố gắng vứt bỏ ám ảnh tội lỗi anh tự dựng ra.

Tôi và anh sinh ra và lớn lên cùng quê. Nhà anh cách nhà tôi không xa, khoảng 2 km. Tôi được biết anh qua thầy chủ nhiệm, thầy là ba của anh.

Thời ấy, tôi được nhiều người ngưỡng mộ vì tính ngoan, hiền, sống nguyên tắc. Sau những năm miệt mài đèn sách, cánh của đại học cũng mở rộng để đón tôi. Ngày ấy, khi rời quê lên thành phố học, bố mẹ cứ nhắc nhở tôi đủ điều, mặc dù tôi không tự tin cho lắm vì không biết mình còn trinh hay không nữa do một số sự cố xảy ra. Đó không phải là do tôi sống buông thả. Ngày đó tôi chưa yêu và không biết yêu là gì.



Rời quê hương vào nơi thị thành, xa gia đình, thầy cô, bạn bè, tôi muốn có một người chia sẻ cho đỡ buồn. Ngày ấy, một ngày thật bình thường, anh đến bên tôi. Anh đã làm cho trái tim tôi rung động, rồi tôi thấy cuộc sống đỡ buồn hơn, đỡ nhớ nhà hơn. Sau đó vài tháng, tôi dự lễ tốt nghiệp của anh và cảm nhận của một người con gái đang yêu cho tôi thấy có điều gì không ổn cho lắm, hình như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.

Và ngày hôm sau, anh đã nói với tôi, anh có người yêu đã 4 năm nay. Đến với tôi, anh thử tài tán tỉnh tôi mà thôi. Tim tôi như chết lặng, tôi không khóc, tôi cầu chúc cho anh hạnh phúc. Thế là anh như cơn lốc đến bên tôi, cuốn vào người tôi nhưng anh lại không mang tôi theo.


Sau đó anh đi làm xa, tận trên Bình Phước (anh làm xây dựng nên đi nhiều), những tháng ngày ấy hầu như hai chúng tôi mất liên lạc với nhau. Đến một ngày anh gọi điện cho tôi bảo anh chia tay người yêu, tôi vui vì vẫn còn hy vọng. Tôi đã chấp nhận và bỏ qua mọi chuyện cho anh, để anh quay về với tôi.

Ở bên anh, tôi có kể thành thật cho anh về những ngày anh không ở bên tôi. Thú thực lúc đó tôi có quen một người đàn ông khác. Người ấy lớn hơn tuổi tôi rất nhiều. Anh giúp tôi vượt qua nỗi trống trải này. Tôi cảm phục  anh, nhưng chúng tôi không làm chuyện gì cả (ngoài việc nắm tay). Ngoài anh, tôi cũng chơi với một số bạn trai, nhưng chỉ là bạn bình thường.


Qua tháng năm gắn bó, tình cảm của hai chúng tôi tốt đẹp hẳn lên. Chúng tôi đã quen nhau hơn 2 năm và chúng tôi đã đi quá giới hạn nhưng tôi lại không bị chảy máu. Anh đau đớn nhưng chỉ giữ trong lòng vì sợ tôi buồn.

Nhưng đến hôm nay, anh quyết định rời xa tôi vì bị ám ảnh quá khứ. Chẳng hiểu sao vì tôi không bị chảy máu nên anh luôn nghĩ tôi đã ăn nằm với người đàn ông trước. Tôi tuyệt vọng, bị tổn thương kinh khủng, tâm trạng tôi đang rối bời.


Có phải anh quá gia trưởng không? Có phải anh không yêu tôi không? Có phải tôi quá lụy tình không? Anh ấy đã thú nhận tất cả những điều xấu xa anh nghĩ về tôi khi không thấy màng trinh báo hiệu “còn - mất”. Anh cũng mong được ở bên tôi và muốn cố gắng vứt bỏ cái ám ảnh đầy tội lỗi và bất công do anh tự dựng và hình dung ra. Giờ tôi phải làm sao đây, xin mọi người hãy giúp tôi với.

Chia sẻ