Từ giữa tuần vừa rồi, tôi đã bất ngờ phải nhận một quả tạ từ trên trời rơi xuống. Chắc không ai rơi vào tình huống oái oăm kiểu như tôi. Vì bỗng nhiên có một cô ả gái làng chơi gọi vào máy điện thoại của tôi và tỉ tê hàng tá thứ như thể cô ta quen thân với tôi mấy kiếp rồi. Tai họa hơn nữa là những lời ỉ ôi của cô ả vô tình vợ tôi nghe được và cô ấy hành hạ tôi từ hôm đó đến giờ!
Thật sốc và lạ đời khi không hiểu vì sao cô ả lại có số điện thoại của tôi. Rồi cũng là đen đủi khi đúng hôm đó tôi đang lúi húi sửa chiếc đèn bàn học cho cậu con trai thì cuộc điện thoại đó tới.
Tôi hồn nhiên sai con bật loa ngoài. Cứ thế, những lời lả lơi của ả gái làng chơi "rơi" vào tai cả 3 người chúng tôi. Và nghiễm nhiên, tôi trở thành một gã đàn ông đốn mạt, một người cha không ra gì trước mặt con và vợ mình. Nhưng xin thề, tôi bị oan quá!
Không sao có thể nói hết nỗi oan tình mà tôi đã phải chịu đựng trong những ngày qua. Thế nên, nếu tôi không viết ra những tâm sự này gửi đến người vợ đang chầu trực đòi ly hôn, những bằng hữu đang thương hại và cả cô ả đã là gái làng chơi nhưng lại tỏ vẻ cao sang kia thì có lẽ tôi sẽ nổ tung đầu vì uất ức.
Tôi là một người đàn ông mẫu mực, chưa từng gái gú, luôn yêu thương gia đình. Tôi giải thích rằng tôi không hề biết đến sự tồn tại của cô ta, không biết mặt mũi méo tròn thế nào thì làm sao trao đổi, mua bán... Nhưng càng giải thích, vợ tôi càng như một con thú dữ, trợn trừng mắt, đay nghiến, mạt sát tôi.
Cô ấy cho rằng: "Anh không quen thì làm sao người ta có số của anh và lả lơi, ngọt ngào với anh đến thế!". Nhưng đúng là, có trời mà biết được vì sao cô ả lại có số điện thoại của tôi!!! Oan tình này tôi không biết gột làm sao cho hết. Tôi như chết nửa người vì cuộc sống của mình bỗng chốc đảo lộn.
Cả tuần nay, đi làm, không gặp nhau thì thôi, hễ về đến nhà là cô ấy quăng cái túi xách, ném đủ thứ vào người tôi và mắng chửi trong nước mắt. Cứ thế cô ấy lao vào tôi vừa đánh vừa chửi rủa chồng. Trong khi tôi đang hoang mang ngơ ngác thì cô ấy đã dùng những lời lẽ vô cùng xúc phạm tôi.
Tôi không hẳn là một người đàn ông tốt nhưng không phải là một gã quá tồi tệ. Thứ nhất, tôi là người chồng chung thủy, chưa bao giờ thiết tha đàn bà đến mức phải chung chạ tìm đến gái bán hoa. Thứ hai, nếu quả thật là một người như thế thì tôi chẳng dại gì mà lại dùng số điện thoại thật trao đổi trong những phi vụ nhạy cảm như thế này.
Tôi đã cố giải thích và thanh minh với vợ rằng cô gái kia có thể bạn bè trêu đùa, hoặc cô ả xin được của ai đó, rằng an ninh mạng rất kém, rằng tôi bị oan nhưng vợ tôi vẫn không mảy may tin tưởng.
Đứng ở góc độ người vợ, đây là một cú sốc lớn. Tôi hoàn toàn có thể thông cảm. Nhưng những hành động của cô ấy ngày càng không thể chấp nhận được.
Đứng ở góc độ người vợ, đây là một cú sốc lớn. Tôi hoàn toàn có thể thông cảm. Nhưng những hành động của cô ấy ngày càng không thể chấp nhận được.
Cô ấy gọi tôi là “đạo đức giả, phản bội, bệnh hoạn...”. Tôi chấp nhận. Nhưng vợ tôi vì cả giận mất khôn nên đã gọi điện khắp nơi loan tin. Cô ấy gọi cho bố mẹ đến anh chị, bạn bè để ai oán về bộ mặt thật của tôi. Điều này khiến tôi vô cùng thất vọng.
Vợ không tin tôi đã đành, nhưng với bản năng của một người vợ, cô ấy cũng không biết bảo vệ chồng. Thay vì đóng cửa bảo nhau, vợ tôi chính là người loan cái tin tồi tệ đó đi với tốc độ ánh sáng.
Nhà tôi bỗng trở nên tấp nập vì người thân gia đình hai bên ùn ùn kéo đến xem thực hư. Điện thoại tôi cũng cháy pin vì cả trăm cuộc gọi đến số cô ả kia mỗi ngày để kiểm chứng. Rồi như kiểu bị quấy rối, cô ả kia tắt máy, không liên lạc được. Vợ tôi lúc này càng trở nên điên cuồng. Cô ấy suy diễn rằng tôi thông đồng, hủy số, trốn tránh trách nhiệm, rồi "giỏi rửng mỡ sao không dám giơ mặt ra...". Họ hàng, bạn bè tôi, người thì an ủi thương hại, người ghét thì xỉa xói mắng như tát vào mặt.
Có muốn thanh minh thì một miệng tôi cũng không lại với mọi người. Ban đầu, tôi nhăn nhó giải thích. Tiếp nữa tôi nổi điên vì không ai lắng nghe mình. Rồi sau cùng, tôi im lặng. Tôi muốn dùng sự im lặng của mình để trở nên chai lỳ trước tiếng oan.
Tôi thất vọng. Chỉ vì một sự hiểu lầm mà vợ tôi nỡ phá hoại tình yêu hạnh phúc 10 năm qua của hai đứa. Cơn giận biến vợ tôi thành một người hoàn toàn khác.
Vì tôi không thể thừa nhận một điều mình không làm, vợ tôi bực tức đòi ly hôn. Nhưng tôi biết, nếu tôi có nhắm mắt thừa nhận thì cô ấy còn muốn chia tay sớm hơn. Cô ấy không cho tôi lại gần vì chê tôi bẩn thỉu bệnh hoạn. Tôi nực cười cho cái logic xuẩn ngốc của phụ nữ. Cô ấy không muốn nghe tôi thanh minh.
Hết trò ăn vạ đòi ly hôn, vợ tôi lại giở trò mới. Những lúc cao trào giận dữ, chỉ cần tôi mở miệng dỗ ngọt, cô ấy liền chạy vào bếp rồi quắc mắt đặt một con dao sáng loáng lên bàn “để tôi cắt phăng của nợ đó của anh đi cho hết đường lăng nhăng”. Vợ tôi trở nên xấc xược vì cho rằng cô ấy có quyền làm thế. Tôi hiểu vị thế của mình bây giờ nên dù đau đâu nhưng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mong cho yên cửa yên nhà.
Tôi đã hoàn toàn bị cô lập trong oan ức. Muốn tìm một người để đổ lỗi, tôi cũng không biết phải bắt đầu từ ai. Không thể trách cô gái bán hoa kia, vì cô ta là hạng người thấp kém nên suy nghĩ hành động cũng chỉ nông cạn, vô trách nhiệm đến thế. Còn vợ tôi, nhờ có sóng gió này tôi mới hiểu được niềm tin của cô ấy về chồng lại ít đến vậy. Niềm tin đã mất, liệu vợ tôi còn có thể yêu thương chồng như trước?
Suốt một tuần qua tôi phải chịu đựng cơn thịnh nộ của vợ và cả họ hàng gia đình hai bên. Ai cũng nói họ nhục nhã khi có người con, người anh, người em như tôi. Sao không có một ai tin tưởng và chịu lắng nghe tôi nói chứ? Tôi mệt mỏi lắm rồi, nếu chuyện này không có điểm dừng, lựa chọn cuối cùng và duy nhất của tôi chắc có lẽ sẽ chỉ là ký vào đơn ly hôn.