Tôi kết hôn năm 2005, khi đó tôi đang làm giám sát thi công cho một công ty xây dựng lớn. Cưới vợ về, tôi xin chuyển sang ngồi bàn giấy cho gần nhà, gần vợ. Vợ tôi tính tình hiền lành, ít nói và luôn mang vẻ u buồn như chất chứa tâm sự nào đó mà tôi không hiểu được. Cô ấy cũng là người rất biết cách lấy lòng chồng. Mỗi khi tôi đi làm về, vợ đều làm cơm ngon canh ngọt đợi sẵn. Tháng 6 năm 2007, chúng tôi đón con gái đầu ra đời. Cuộc sống đối với tôi càng trở nên tuyệt vời hơn.
Tháng 12 năm 2009, trong lần đi công tác,vợ tôi gặp tai nạn ô tô. Chiếc xe chở cô ấy và 3 đồng nghiệp khác bị một chiếc xe tải tông vào. Vợ tôi may mắn sống sót nhưng tình hình cũng vô cùng nguy hiểm. Được các bác sĩ tận tâm cứu chữa, vợ tôi tỉnh lại sau một tuần hôn mê. Do đầu cô ấy bị va đập mạnh nên ảnh hưởng tới khả năng nhận biết và ngôn ngữ. Vợ tôi không thể nói như bình thường được, cũng không hiểu những thứ phức tạp. Hầu như mọi sinh hoạt của cô ấy đều dựa vào tôi.
Vợ tôi nằm viện 2 tháng thì được chuyển về nhà. Thời gian này tôi gửi con gái cho ông bà nội trông giúp, còn bản thân cùng mẹ vợ thì chăm lo cho vợ. Vợ tôi không quậy phá gì, chỉ là không biết bất cứ điều nào, cái gì cũng phải dạy lại từ đầu và phải nói đi nói lại cô ấy mới hiểu. Mẹ vợ ở cùng chúng tôi 3 tháng, lúc này vợ tôi đã biết tự tắm giặt, tự ăn cơm và tự đi vệ sinh thì bà về quê.
Buổi sáng trước khi đi làm, tôi phải khóa kín cửa phòng bếp và cổng. Vợ tôi đã biết tự mở ti vi xem, nếu nhàm chán còn có thể đi lại loanh quanh ở mảnh sân nhỏ, tưới cây cối… Trưa tôi mua cơm bên ngoài về cho cô ấy ăn, sau đó lại đi làm.
Nhưng có một hôm tôi quên khóa cửa phòng bếp, buổi trưa tôi về nhà thì thấy phòng bếp nồng nặc mùi gas. Qua vài lời lắp bắp và biểu hiện sợ hãi của vợ, tôi biết cô ấy nghịch bếp gas. Suy nghĩ mãi, tôi quyết định xin nghỉ việc để ở nhà với vợ. Nhờ bạn bè, tôi xin được một công việc về thiết kế xây dựng làm ở nhà. Tôi cũng đón con gái về.
Vợ tôi có vẻ rất thích chơi trò chăm sóc em bé. Cô ấy thường ngồi chơi búp bê với con gái hàng tiếng đồng hồ đến nỗi lần nào tôi cũng phải dỗ dành hai mẹ con mới chịu đi ngủ. Tôi rất thương vợ, một người phụ nữ đảm đang, tháo vát như vậy bỗng dưng tương lai sụp đổ, ngẩn ngơ không biết thứ gì.
Cuộc sống của chúng tôi trải qua từng ngày như vậy được gần 5 năm. Mặc dù đã đưa vợ đi chữa trị ở một số nơi nhưng đều không có kết quả khả quan. Con gái tôi đã lớn, cũng hiểu chuyện nên rất chăm ngoan và phụ giúp tôi được một số việc.
Song, gần đây, mẹ tôi liên tục khuyên tôi nên dứt khoát với vợ rồi đi bước nữa. Bố mẹ vợ cũng bảo sẽ đón vợ tôi về chăm sóc, trả tự do cho tôi. Mẹ tôi nói tôi lo lắng cho cô ấy như vậy là đã đủ tình nghĩa rồi, bây giờ tôi phải lo cho bản thân. Bà muốn tôi kết hôn với người khác, sinh thêm con. Bà không đồng ý để tôi và vợ bên nhau nữa vì như vậy là vùi lấp tương lai của tôi. Bà bảo tôi cứ trả cô ấy về với bố mẹ đẻ của cô ấy, thỉnh thoảng tôi về bên đó thăm hỏi cũng được.
Lời mẹ nói tôi rất hiểu. Nhưng bảo tôi bỏ vợ, tôi không nỡ. Dù cô ấy hiện giờ ngây ngô, trí tuệ kém hơn cả cô con gái mới học lớp 2 của tôi, nhưng tôi cũng không thể nhẫn tâm mà chia tay. Tôi không biết nên quyết định như thế nào bây giờ?
Hầu như mọi người quanh tôi đều khuyên tôi từ bỏ cô ấy và đi bước nữa, kể cả bố mẹ cô ấy. Nhưng bản thân tôi lại có chút gì đó cố chấp, cứ muốn giữ vợ lại bên mình. Tôi chỉ có một ao ước là chăm sóc tốt cho vợ đến cuối đời. Tôi cũng đã quen với cảnh vừa làm vừa trông vợ. Theo mọi người - những người không quen biết, tôi nên nghe theo lời mẹ hay vẫn cứ sống như hiện tại?