Thân chào các bạn đọc mục Tâm sự!

Lâu nay, tôi cũng là một bạn đọc trung thành của mục này. Đương nhiên vì do hoàn cảnh riêng nên tôi rất chú ý đến những chủ đề về mẹ chồng nàng dâu. Ở đó, thi thoảng tôi cũng để lại comment trên các bài viết.

4 năm sống tại nhà chồng là 4 năm tôi luôn phải sống trong stress, căng thẳng vì người mẹ chồng tai quái. Tôi đã từng chịu đựng, đã từng câm lặng để bà sỉ nhục, lăng mạ vì muốn gia đình yên ổn, vui vẻ. Nhưng quả thực, bà càng ngày càng lấn tới. Sự không biết điều của mẹ chồng khiến tôi như "con giun xéo lắm cũng quằn".

Vì mâu thuẫn trong gia đình cứ như những đợt sóng thủy triều ngày một trào dâng cao nên tôi và mẹ chồng cứ đối đầu với nhau hết mâu thuẫn này đến mâu thuẫn khác. Nhất là mới đây vợ chồng tôi tính mua nhà ở riêng bằng tiền tích lũy của cả hai đứa. Nhưng mẹ chồng tôi nhất quyết không đồng ý.

Tôi cãi lại thì bà chửi mắng tôi là đứa con dâu mất dạy. Chồng tôi dù biết mẹ tai quái nhưng cũng không bao giờ dám tỏ rõ ý kiến.

Vì thế, vừa rồi tôi đã quyết định đưa con về nhà ngoại ở và thực hiện kế hoạch mua nhà riêng để tạo dựng cuộc sống mới. Vì quá ấm ức và bức xúc với mẹ chồng, tôi đã viết bức thư sau và chiều tối qua đã gửi cho mẹ chồng.

Tôi không biết 1,2 ngày nữa khi cầm trên tay bức thư này, bà có tức giận mà nghiến răng xé vụn nó trước khi đọc không? Hay là bà máu xông lên não nhưng vẫn cố gắng đọc nó để xem nàng dâu mất dạy của bà nói gì? Điều này tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng tôi cầu mong bà vì tò mò mà đọc nó.

Thư thì đã gửi cho mẹ chồng và tôi đã nói hết được những điều cần nói. Ít ra tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn. Điều tôi phân vân nhất lúc này là không biết những gì tôi đã, đang và sẽ làm với mẹ chồng tôi như vậy có quá đáng, nhẫn tâm quá không? Tôi có độc ác khi lôi kéo cả con trai của bà vào "cuộc chiến" này? Rất mong các bạn đọc bức thư này của tôi và sau đó cho tôi 1 lời khuyên chân thành nhất. Tôi xin tiếp nhận hết những lời comment của các bạn dù đó là lời chê trách cách cư xử của tôi cũng được.

Dưới đây là toàn bộ nội dung bức thư  của tôi - một nàng dâu mất dạy như lời mẹ chồng tôi nói, mà tôi đã và đang muốn gửi tới mẹ chồng.

"Kính gửi mẹ chồng!

Con cũng chẳng định viết thư này cho mẹ đâu, bởi con biết có viết đến chục bức thư thì quan hệ giữa mẹ và con cũng chẳng khá khẩm lên được. Con cũng định tiếp tục ngậm bồ hòn làm ngọt để sống chung với mẹ cho an lành. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con không thể chịu được sự chèn ép của mẹ thêm nữa.

Con không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mẹ chửi con, đổ cho con cái ngôn từ “cô con mất dạy”. Chửi thẳng trước mặt con thì hình như đã là lần thứ 5, 6 gì đó, còn sau lưng thì chắc đếm hết 10 lượt đầu ngón tay ngón chân của con cũng chẳng đủ.

Con thấy hình như mẹ đang vu oan cho con thì phải? Đời con chưa từng nói bậy 1 câu, chưa từng đánh ai mắng mỏ ai, cũng chưa từng đối xử khốn nạn với ai. Đặc biệt đối với mẹ và những người thân gia đình này, con nghĩ con đã trọn tình trọn nghĩa.

Con biết con là dâu trưởng, nên có bao giờ con dám lơ là việc nhà chồng đâu. Từ việc lớn đến việc nhỏ đều vào tay con cả. Việc nhà dù đi làm về mệt, con vẫn phải làm đủ để khỏi mang tiếng lười nhác. Con phải nai lưng kiếm tiền để khỏi bị mang danh đào mỏ, việc họ con cũng phải lo chu toàn vì danh dâu trưởng.

Nhưng chưa bao giờ mẹ hài lòng với con, mẹ luôn tìm được cớ để “dạy” con, đổ tội cho con. Cũng phải thôi, mẹ là mẹ chồng, mẹ có cái quyền ấy. Và con phải cúi đầu mà nghe, mà nhận tội. Phản kháng 1 câu thôi, con sẽ bị quy ngay là mất dạy. Nhưng cái gì cũng chỉ có mức độ của nó thôi mẹ ạ. Con cũng là con người, có giới hạn chịu đựng của con.

Tôi muốn gửi cho mẹ chồng một bức thư của "cô con dâu mất dạy" 1
Chẳng hạn như cái lần mẹ chửi con khốn nạn, vô lễ vì dám bỏ đám giỗ của cụ nội. Mẹ bắt con phải ở nhà lo cỗ bàn, nấu nướng nhưng con không làm theo. Mẹ chửi con bất hiếu, mất dạy.

Chẳng hạn như cái lần mẹ chửi con khốn nạn, vô lễ vì dám bỏ đám giỗ của cụ nội. Mẹ bắt con phải ở nhà lo cỗ bàn, nấu nướng nhưng con không làm theo. Mẹ chửi con bất hiếu, mất dạy.

Thưa mẹ, tội bất hiếu nặng lắm, con gánh không nổi. Chính vì vậy mà con phải bỏ giỗ cụ ngày hôm ấy. Ngày đó là giỗ của bố đẻ con, là phận làm con, con không thể vắng mặt. Trước hôm giỗ, con đã chuẩn bị đầy đủ, chợ búa đàng hoàng, làm trước 1 đống đồ ăn. Con cũng đã mua đồ thắp hương và khấn vái cụ. Nhưng mẹ bảo con phải bỏ giỗ của bố con để hầu hạ cả họ hàng ăn uống, nhậu nhẹt. Con không làm nổi.

Mẹ dạy con “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Mày đã về nhà này thì đừng mong nhớ gì về nhà mẹ đẻ mày, tận tâm tận sức mà phục vụ nhà chồng”. Mẹ bảo con, nhà chồng mới là nhà của con, chết cũng chôn trên đất của nhà chồng, vì thế luôn phải nghĩ đến nhà chồng trước nhất.

Nhưng con không thể mẹ ạ. Nhà chồng cho con được mảnh đất chôn xác lúc qua đời. Còn bố con thì cho con sự sống, cho con cuộc đời, cho con tất cả. Vì thế, con phải về làm trọn đạo nghĩa với bố con.

Mà cũng chưa trọn lắm đâu khi chỉ mình con được về quỳ trước vong linh bố. Còn chồng con, con con thì bị mẹ nhốt ở nhà, cấm chỉ được bước sang nhà vợ dù chỉ 1 phút để thắp nén hương cho bố vợ, cho ông ngoại. Mẹ coi đó là hành động trừng phạt con. Như vậy có quá ác độc không, thưa mẹ?

Cả cái hôm mùng 2 Tết, khi vợ chồng con sang nhà mẹ đẻ con cả ngày để ăn hóa vàng, vui vầy cùng bà, thì mẹ gọi điện liên tục giục về tiếp khách, hết cô này đến chú nọ. Để được yên ổn ở với mẹ con 1 ngày, con buộc phải tắt điện thoại của 2 vợ chồng. Kết cục thì mẹ làm ầm lên, chửi con láo hỗn, chửi con làm mất mặt bố mẹ với họ hàng, chửi con trốn nhà, trốn nhiệm vụ đi chơi.

Con sang nhà mẹ con 1 ngày thì đã sao? Ngày mùng 1 con đã không có phút nào ngơi nghỉ, đi chúc tụng họ hàng nhà chồng, rồi ở nhà đón khách nhà chồng. Mùng 1 Tết mà con không được đi thăm mẹ con, mẹ con phải sang thăm con trước. Chồng con cũng phải thấy xấu hổ, ngại ngùng vì chuyện ấy. Vậy mà mẹ coi đó là lẽ đương nhiên, mẹ bảo “Bà ấy sang chúc tao chứ chúc mày đâu mà phải ngại”.

Con không thể nghe mẹ chuyện này. Mẹ bắt con ở nhà tiếp những người họ hàng xa bắn đại bác chưa tới, trong khi mẹ đẻ con thì bỏ bê. Con không làm. Vậy là mẹ hành hạ con cả Tết ấy. Mẹ bới móc, kể chuyện, chửi con với hết người này đến người khác trong họ.

Lẽ dĩ nhiên, con không thể nhịn, con phải phản kháng. Con mà nhịn, cả đời này về sau chắc không có phút giây nào con được sum họp năm mới cùng mẹ đẻ con. Con đã cãi mẹ trước mặt bàn dân thiên hạ.

Từ đấy cái danh “con dâu mất dạy” càng gắn thêm vào con. Mẹ càng có cớ để nói xấu con. Nhưng mẹ thấy đấy, chồng con cũng không dám bênh mẹ, đứng về phía mẹ. Thậm chí, lúc chỉ có 2 vợ chồng, anh ấy đã phải xin lỗi con. Như vậy thì mẹ biết rằng mẹ đã sai và vô lý đến thế nào rồi chứ?

Cả cái chuyện mới đây vợ chồng con tính mua nhà ở riêng, mẹ không đồng ý. Mẹ bảo thà xây nhà của bố mẹ khang trang lên mà ở còn hơn là mua miếng đất bên ngoài, dựng cái nhà bé tẹo. Phần còn lại, mẹ bảo chồng con xây cái nhà thờ họ.

Con không đồng ý, con phản đối. Mẹ lại quy chụp con mất dạy, phận làm dâu mà dám ý kiến chuyện lớn như dựng nhà dựng cửa.

Con không cần biết phận dâu con gì hết. Con chỉ biết số tiền đó là tiền của cả hai vợ chồng con tích cóp chứ không phải chỉ riêng con trai mẹ đâu mà mẹ đòi thao túng. Con đâu có ngu mà đưa tiền của mình sang sửa nhà của bố mẹ. Để rồi có gì xảy ra thì con mất trắng. Con quá hiểu mục đích và lòng tham của mẹ, thưa mẹ. Con hiền nhưng con không đần độn. Mồ hôi nước mắt của con, mẹ không đoạt được dễ dàng như thế đâu.

Mẹ quyết đấu tranh với con vụ này nên ra sức dụ dỗ chồng con đưa tiền cho mẹ. Rất tiếc, toàn bộ sổ tiết kiệm con cầm trong tay và đứng tên con cả. Con đã dự tính được ngày này và đề phòng trước hết rồi.

Mẹ không làm được gì thì sồn sồn lên, chửi rủa con đào mỏ, ăn cắp trắng trợn. Mẹ chửi chồng con ngu, bị con dắt mũi. Mẹ muốn chửi? Con nghe, con cho mẹ nói hết ra cho đỡ bực tức.

Nhưng mẹ không biết điểm dừng, mẹ càng chửi càng ác, càng thâm, càng động chạm. Mẹ lôi cả bố mẹ con ra, nói “thằng bố con mẹ mày không biết dạy mày”. Mẹ đã lôi người bố khuất núi của con ra nói, thì chạm phải nọc của con rồi. Thế nên con mới chỉ thẳng vào mẹ, bảo mẹ còn là người biết ứng xử thì im đi. Và thế là mẹ được thể gào rú lên. Lại là chửi bới con mất dạy, mất nết…

Con không mất dạy, nhưng cứ bị vu oan như thế, con đây xin tự nhận là nàng dâu mất dạy luôn cho vừa ý mẹ. Con xin phép được đưa con của con về nhà mẹ đẻ, cộng với số tiền tích góp 4 năm qua của hai vợ chồng.

Con cũng đã nhắn với chồng con rồi: “Anh còn ở nhà đó thì kí vào đơn ly dị, mất vợ mất con, mất cả tiền”. Chồng con không ra ở riêng thì xác định là trắng tay. Con cho anh ấy 3 ngày suy nghĩ.

Tôi muốn gửi cho mẹ chồng một bức thư của "cô con dâu mất dạy" 2

Con không phải là đứa con dâu mất dạy, nhưng cứ bị vu oan như thế, con đây mất dạy luôn cho khỏi thiệt thòi

Con xin báo kết quả với mẹ luôn cho mẹ khỏi sốt ruột. Chồng con đồng ý ra ngoài ở với vợ con và sẽ nói chuyện thẳng thắn với mẹ. Anh ấy cũng không chịu nổi sự xấu xa, vô lý, tắc quái của mẹ nữa.

Mẹ không cho anh ấy làm người lương thiện. Bây giờ ở ngoài con bị mang danh dâu mất dạy thì chồng con cũng mang danh nhu nhược, mang danh bất hiếu với bố mẹ vợ.

Con không có kiên nhẫn để nói trực tiếp với mẹ, nên con viết thư này gửi báo. Con biết mẹ rất hay ngồi đọc báo này mỗi sáng, săm soi chuyện thiên hạ để đi buôn, đi nói xấu người khác. Chắc là mẹ sẽ sớm đọc được thư của con thôi.

Tạm thời con sẽ không về nhà thăm bố mẹ được. Con đang rất hận mẹ, con không chịu nổi khi phải đến nhìn mặt mẹ. Thỉnh thoảng chồng con sẽ đưa cháu về thăm ông bà. Đấy là sự nhân nhượng tối đa của con rồi.

Con cũng chẳng mong mẹ thay đổi, con chẳng cần điều ấy. Từ giờ cuộc sống của 2 người phụ nữ chúng ta như “nước sông không phạm nước giếng”. Mong rằng mẹ hãy cứ yên ổn sống ở nhà mẹ, đừng động tới cuộc sống riêng của con nữa. Vì nếu vậy, con sẽ không hiền, không đần mà để mẹ làm thế. Tóm lại, con sẽ không để yên đâu.

Chúc mẹ khỏe mạnh!".


 Dâu Việt ngày càng không biết điều và quá quắt!

Tôi muốn gửi cho mẹ chồng một bức thư của "cô con dâu mất dạy" 3