Cô ấy 27 tuổi, là con một. Gia đình cũng chỉ ở mức bình thường nhưng bản thân cô ấy có công việc tốt, lương tháng đủ cao để cô ấy thỏa sức ăn chơi. Bởi có một lần tôi bắt gặp cô ấy trong quán bar đang nhảy nhót với ba gã đàn ông.
Tôi rất ghét mẫu người phụ nữ như vậy. Sáng đến công ty thì cô ấy đạo mạo chỉnh chu, hết giờ làm thì như “yêu nữ” la cà quán bar. Đàn ông đẹp trai tán tỉnh một chút là xiêu lòng, mặc kệ bên trong hắn như thế nào. Những lần tôi chứng kiến cô ấy đấu rượu với người khác phái rất nhiều. Có chút men, cô ấy nhảy tưng bừng theo nền nhạc chát chúa. Thực sự là ấn tượng đầu tiên của tôi với cô ấy ở dưới mức 0.
Thế nhưng vì cùng phòng làm việc, ngày nào cũng nhìn mặt nhau, lâu dần tôi cũng nhận ra nét khác biệt của cô ấy. Chẳng hạn, cô ấy không bao giờ bó tay trước những vẫn đề to nhỏ nào, ít khi từ chối người khác nhờ vả. Cô ấy vô tư đến mức khi buồn ngủ, cô ấy thoải mái nằm gục xuống bàn, ngủ sếp đến cũng kệ.
Khi bị bắt lỗi, cô ấy cười khì khì mặc kệ người ta mắng mỏ, dù không cãi lại một câu nhưng hễ sếp quay mặt đi là cô ấy lè lưỡi chọc tức sau lưng. Tôi còn từng nhìn thấy cô ấy làm một con búp bê vải rất đẹp làm quà tặng trẻ em nghèo. Tóm lại, cô ấy là tổng hợp của những điều bí mật khiến tôi muốn khám phá, dù cuộc sống ban đêm của cô ấy vô cùng lộn xộn.
Từ khi nhìn thấy một phần nội tâm ngây thơ vô tư của cô ấy, tôi bắt đầu chú ý đến cô đồng nghiệp này nhiều hơn. Tôi thích cách cô ấy trả lời người khác nhưng không thích hành động trêu chọc đàn ông ở quán bar. Tôi thích sự chân thành của cô ấy khi tăng ca giúp người khác nhưng rất ghét kiểu thuê phòng với đàn ông lạ để “tình một đêm”.
Tôi từng khinh thường cô ấy, từng ngồi cùng mấy anh đồng nghiệp bình phẩm về cô ấy. Thế mà hiện giờ, ánh mắt tôi lại luôn dõi theo cô ấy. Cứ cuối ngày, tôi lại mượn cớ dồn việc cho cô ấy để cô ấy không có thời gian đi quán bar. Tôi âm thầm làm việc này được một tháng thì bị cô ấy phát hiện ra. Cô ấy hỏi tôi thù oán gì mà bắt cô ấy làm cả phần việc người khác? Tôi đành bịa một lí do vớ vẩn để lừa gạt, song cô ấy rất thông minh, cô ấy đã đoán ra tôi thích cô ấy. Đến mức này thì tôi cũng chẳng giấu nữa. Tôi thừa nhận và muốn cô ấy từ bỏ cuộc sống kia, thử một lần yêu đương bình thường với tôi.
Phản ứng của cô ấy lúc đó khiến tôi không bao giờ quên được. Cô ấy phá lên cười rồi gật đầu “Được đó, anh đẹp trai, tôi ngắm anh từ hồi mới vào rồi. Đi thôi”. Sau đó cô ấy khoác tay tôi, khi chúng tôi từ công ty lên thẳng taxi tới một phòng khách sạn, cô ấy nói “Nhớ giấu chuyện này với mọi người. Tôi không muốn mọi người ở công ty biết đời sống riêng tư của tôi, anh là ngoại lệ”.
Chúng tôi lên giường ngay hôm đó, chỉ sau 1 tiếng đồng hồ từ lúc tôi thừa nhận tình cảm. Xong việc, cô ấy bảo tôi trả tiền phòng, còn cô ấy cắp túi bỏ đi trước. Cô ấy nói phải về trước 12 giờ đêm kẻo mẹ cô ấy phát hiện ra. Khi lên taxi, cô ấy hôn gió tôi và bảo “Mai gặp lại”.
Quả thật là chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tôi đi hết từ ngỡ ngàng này đến ngờ ngàng khác. Vậy là mối quan hệ của chúng tôi được hình thành. Nhưng chỉ là sau giờ làm việc, bên trong một căn phòng khách sạn nào đó mà thôi. Đến công ty, chúng tôi vẫn giả như hai người đồng nghiệp không thân không lạ.
Thứ bảy chủ nhật, chúng tôi nằm dài ở nhà tôi. Không nói chuyện yêu đương, không hỏi thăm gì về nhau. Chán ở nhà thì chúng tôi đi xem phim giết thời gian. Tôi có cảm tưởng, cô ấy chỉ cần lên giường với tôi chứ chẳng cần tình yêu. Nhưng may mắn rằng, từ lúc xác định mối quan hệ với tôi, cô ấy không đi quán bar nữa, cũng không hẹn hò với người nào khác. Cô ấy nói với tôi rằng “Đừng để em chán anh, vì một khi em chán, em sẽ đá anh”.
Nếu như là trước kia, tôi đã tự ái chia tay rồi. Nhưng hiện giờ, tôi suốt ngày để ý và tìm cách khiến bạn gái không chán ghét mình. Từng ngày trôi qua lại thấy thầm may mắn vì cô ấy vẫn thích tôi.
Tôi không hiểu mâu thuẫn trong lòng mình như thế nào nữa. Một mặt tôi muốn lấy một người con gái phù hợp với tiêu chuẩn của mình, đó phải là mẫu phụ nữ của gia đình, yêu thích trẻ con, khéo chiều chồng, biết nấu ăn, ít lời. Một mặt, tôi vẫn muốn duy trì mối quan hệ này bởi tôi nhận ra mình không chịu nổi cảnh thiếu cô ấy một ngày. Tôi phải làm như thế nào đây?