Căn gác gỗ thơm nồng mùi trầm, xếp đầy những váy cưới và giày cao gót trắng. Tôi bế Vừng, cậu nhóc tí hon có mùi như chiếc kẹo bông gòn, ọ ẹ khua bàn tay bé xíu. Mẹ Vừng đi theo sau, mặc chiếc váy xanh cốm dịu dàng bước lên từng bậc cầu thang nhỏ. Hôm nay là lần đầu tiên Dương ôm con quay trở lại cửa hàng áo cưới của mình, sau chuỗi ngày dài đầy nước mắt đau đớn mà không phải người phụ nữ nào cũng đủ kiên cường vượt qua.
Mùa xuân lặng lẽ đi qua căn gác nhỏ, chỉ có 2 mẹ con ôm ấp nhau.
Dương là một bà mẹ đơn thân trong hoàn cảnh bắt buộc. Như ngọn gió gặp bức tường, cuộc đời Dương như ngừng lại vào một ngày mùa hè năm ngoái, khi cô đang hạnh phúc ôm bụng bầu 5 tháng đi ngủ cùng chồng. Vô tình khi thức giấc, cô phát hiện người chồng yêu thương đã lặng lẽ qua đời trong khi ngủ. Hoàng hôn buông xuống đời Dương từ đó, tưởng chừng như không bao giờ thấy lại bình minh. Nhưng rồi cô đã tự thắp ánh sáng cho chính bản thân mình, đón mùa xuân đầu tiên bên chàng trai tí hon đang nằm trên chiếc thảm bông kia.
Thùy Dương là bà mẹ đơn thân dũng cảm, kiên cường.
Chúng tôi đã quen nhau từ lâu, nhưng tôi đã bối rối vô cùng khi chẳng biết phải mở lời thế nào. Có lẽ Dương tự hiểu, nên cô nàng tinh tế ngồi xuống cạnh tôi, kể bằng giọng du dương nhẹ như gió. "Năm nay có Vừng rồi nên mọi sự chuẩn bị đều xoay quanh con thôi, và nó trở thành niềm vui khiến em cười suốt ngày. Mua quần áo, giày dép, đồ chơi, đồ dùng cho 3 ngày tết. Và lo toan cả bên nhà chồng nữa. 2 mẹ con vẫn qua lại cả 2 bên nội – ngoại.
Em đã từng nghe nhiều người kể chuyện rằng họ cũng rơi vào hoàn cảnh giống em, thường thì sau khi xảy ra chuyện, họ sẽ bế con về nhà ngoại luôn, vì thật khó để sống tiếp bên nhà chồng khi không còn chồng nữa. Nhưng em may mắn có bố mẹ chồng rất tốt, không gì ngoài một từ tốt, thật lòng rất quan tâm chăm lo cho 2 mẹ con em. Ngày anh về với đất, mẹ anh đã lên phòng, chỉ nắm tay em và nói: Con ở đây với mẹ. Không còn là con dâu nữa, mà mãi mãi là con gái của mẹ.
Vừng sinh ra không có bố ở bên, 2 cha con vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy nhau...
Ông bà nội của Vừng rất tình cảm, yêu thương 2 mẹ con em, từ hồi mang bầu, lúc chồng em còn sống, em cũng không phải lo toan bất kỳ điều gì cả, vì đã có ông bà đùm bọc. Vì câu nói của mẹ chồng, và những gì ông bà đã làm, mà em tự thấy mình vẫn còn trách nhiệm ở ngôi nhà ấy, chưa bao giờ em có suy nghĩ rằng sẽ quay lưng bỏ đi cả".
Vừng xuất hiện là một điều bất ngờ, không hề có sự chuẩn bị trước. Dương dự định cưới vào năm nay, nhưng rồi Vừng đến, và cô quyết định kết hôn không ngại ngần gì cả. Cho đến bây giờ, khi đã đủ dũng cảm để đối diện với quá khứ, cô chưa bao giờ hối hận vì có con. Vừng là tất cả những gì chồng quá cố để lại cho Dương, kết quả của tình yêu giữa 2 người.
"Ngày sinh Vừng cũng là một câu chuyện dài. Ban đầu định sinh thường nhưng cuối cùng phải sinh mổ. Hôm ấy rất đông người trong gia đình họ hàng đến động viên. Em cố gắng không khóc nhưng cuối cùng chẳng kiềm chế được, nức nở lên.
Cùng mẹ đi qua bao tổn thương, may mắn là cậu bé Vừng vẫn chào đời khỏe mạnh, ngoan ngoãn.
Bác sĩ tưởng em sợ đau nên cứ an ủi là không sao đâu, em mới hỏi là sinh xong có thể da tiếp da với con không, bác sĩ bảo đẻ mổ thì không được, nhưng em bé có thể da tiếp da với bố. Em òa khóc lên bảo chồng em mất rồi, cả phòng mổ lặng thinh. Mổ chỉ gây tê phần dưới còn phần trên vẫn nhận thức được, em khóc rất nhiều, tủi thân vô cùng. Đến khi nghe tiếng con chào đời, em vẫn chưa tin mình có thể làm được điều đó, nhắm mắt tạ ơn trời phật vì mình đã tự vượt qua thêm một cửa ải khó khăn nữa".
Cảm giác sinh con 1 mình, ra khỏi phòng mổ 1 mình mà không có chồng bên cạnh, không bằng cảm giác khi phải nuôi con 1 mình. Kinh khủng hơn rất nhiều. Tất cả mọi người trong gia đình 2 bên đều lo lắng rằng Dương sẽ trầm cảm sau sinh, nhưng cô luôn ý thức được rằng không được để bản thân rơi vào trạng thái tiêu cực, vì Vừng sẽ chịu nhiều thiệt thòi nhất. Nhiều người nghĩ rằng Dương quá mạnh mẽ, quá bản lĩnh, thậm chí bảo rằng em vô tâm, vượt qua nỗi buồn quá nhanh. Nhưng sự thật cô phải giấu đi tất cả nỗi đau, vì Vừng. Vừng là nguồn sức mạnh duy nhất để cô lạc quan hơn, đi ra khỏi bóng tối ám ảnh, chiến đấu với mọi nỗi đau, nuốt hết tất cả vào trong.
Dương cảm ơn số phận vì không tước đi của cô tất cả, vẫn để lại nguồn hy vọng sống bé xinh.
Dương luôn rất ân hận khi nhớ lại ngày chồng mất, cô đã có lỗi rất nhiều với bé Vừng. "Khi ấy, em đã buông xuôi bản thân mình, để cảm xúc lấn át lý trí, không thiết tha bất kỳ điều gì nữa, quên mất trong bụng mình còn mầm sống đang lớn. Em bỏ ăn uống, khóc đến gầy mòn cả người, mặc cho mọi người khuyên can thế nào cũng không nghe. 2 ngày trời cứ ai cho ăn gì em nôn hết. Em thật ích kỷ khi đặt nỗi đau của mình lên trên sự tồn tại của con. Sau khi lo tang sự xong xuôi cho chồng thì đến sinh nhật em, đi khám thai bác sĩ bảo con đẹp trai giống bố, em liền khóc ầm lên khiến ai cũng sợ. Bác sĩ còn bảo gọi bố cháu vào an ủi, em càng khóc to hơn.
Tiếp đó bác sĩ lại bảo, tim của con hình như có vấn đề. Em giật mình hoảng hốt, cảm thấy sợ hãi vô cùng. Bao nhiêu ân hận giày vò cứ giằng xé tâm can, nếu con có mệnh hệ gì em có tội với cả chồng và con. Tay cứ cầm chiếc nhẫn của chồng lẩm nhẩm cầu xin. May mắn là không sao, nhưng từ giây phút đó em xốc lại tinh thần, phải ăn uống, phải ngủ nghỉ đầy đủ, vì con.
Con đã ở bên tiếp nhận, chia sẻ nỗi đau đớn cùng em từ khi mới 5 tháng tuổi, trộm vía sinh ra Vừng ngoan lắm, không để mẹ phải vất vả nhiều. Bạn ấy ra đời là 1 cậu bé khỏe mạnh, luôn vui vẻ. Chắc sau này con sẽ có sự tự ti nhất định khi nhận thức được không có bố, nhưng em sẽ bù đắp bằng mọi giá".
"Em không thể chịu đựng thêm sự mất mát đau đớn nào nữa, nếu Vừng có làm sao thì chắc em chết thật sự".
Em không có lựa chọn nào khác ngoài mạnh mẽ...
Nhìn lại đoạn đường chông gai Dương chân trần vượt qua, lúc phải đưa chồng đi, rồi 49 - 100 ngày phải nấu 3 bữa cơm mà anh không thể ăn được nữa, nhưng vẫn phải đặt lên bàn thờ chồng rồi ngồi thẫn thờ trước di ảnh, tự nói chuyện 1 mình… rồi nghĩ đến quãng đường cô đơn sắp tới, Dương biết chắc chắn sẽ có lúc mình đau đớn tuyệt vọng. Nhưng đã trụ vững đến giờ này, từng bước đi qua bao cửa ải khủng khiếp, thì cô không còn gì để sợ hãi nữa.
"Mạnh mẽ đến đâu thì sâu trong em vẫn là tâm hồn một người phụ nữ, yếu đuối và cần được che chở. Có thể không cần chồng phải giúp mình mọi thứ, đôi khi chỉ cần một cái ôm thôi, đủ tiêu tan mọi thứ rồi, chẳng cần phải gồng quá. Mọi người vẫn bảo em cứ yếu đuối đi, rồi dựa vào bố vào mẹ đây này. Nhưng em không cho phép mình yếu đuối quá nhiều, đủ đau thương mất mát rồi. Em vẫn còn bố mẹ, còn con trai bé bỏng, còn kỷ vật chồng để lại, cả yêu thương dang dở của anh mãi mãi ở bên mẹ con em nữa. Hàng ngày em vẫn phải đối mặt với suy nghĩ về những điều ấy, nên em không có sự lựa chọn nào khác ngoài kiên cường".
"Em đã phải nấu 3 bữa cơm đặt lên bàn thờ chồng suốt 3 tháng ròng, em tưởng mình phát điên..."
Cứ bình minh lên, bà mẹ trẻ lại thở phào nhẹ nhõm vì đã qua được 1 ngày nữa, mỉm cười vì đã không khóc chút nào ngày hôm qua. Dương vẫn chưa quen với việc chỉ có một mình thức dậy trong căn phòng nhỏ, bên cạnh là hạt Vừng tí hon. Mới có nửa năm trôi qua từ khi chồng mất, và Dương cũng mới sinh em bé được 3 tháng thôi. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ngày mới cưới trong đôi mắt nâu ấm áp của Dương. Như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, sau nụ cười lại là màn nước mắt đau xót tựa ngàn vết kim đâm. Bởi Dương biết, ngày nào cô cũng tự lừa dối bản thân bằng những khoảnh khắc chìm trong ký ức đã qua.
"Buồn không bao giờ là một từ miêu tả đủ cho cảm xúc mà em đã nếm trải. Nó khủng khiếp lắm, như thể mình đã chết rồi. Thế giới xung quanh đổ sụp, trống rỗng, đến bản thân cũng không ý thức được gì ngoài sự gào thét tuyệt vọng trong tâm khảm rằng anh ấy vẫn còn ở đây. Em ghen tị vô cùng khi nhìn ngắm những bà mẹ khác có chồng bên cạnh, thèm một cái ôm nhẹ nhàng như Minh vẫn dành cho em mỗi khi anh ấy đi làm về, nhưng rồi vẫn phải tỏ ra mình cứng cỏi, không cần gì hết.
Em cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, đâu phải thánh thần hay sinh vật nào đó vô cảm? Mất chồng là điều tuyệt vọng nhất với em từ khi sinh ra trên cõi đời này. Thế nên em rất phục những người là single mom. Tại sao họ có thể sống không cần đàn ông? Tại sao họ có thể bình thản như thế? Em thấy mình có thể đảm nhận 2 vai trò vừa làm mẹ vừa làm bố, nhưng thực sự có quá nhiều thứ cần đến bàn tay, đôi vai và tiếng nói của người bố, mà không thể thay thế được".
"Em phải sống với sự huyễn hoặc bản thân mỗi ngày, rằng anh ấy chưa chết..."
Đêm nào em cũng ôm di ảnh chồng và hỏi đi hỏi lại: Tại sao anh lại bỏ em đi?
7 tháng qua hầu như đêm nào Dương cũng khóc, cứ ôm con đến ướt đẫm cả chăn. Đó là khoảng thời gian duy nhất trong ngày cô sống thật nhất với chính mình. Dương là một cô gái có tâm hồn lãng mạn, dịu dàng như nắng, nên không có gì lạ khi cô hay xúc động ngậm ngùi với những bộ phim tình cảm sướt mướt. Chỉ không ngờ, tất cả mọi kịch bản éo le khó tưởng tượng nhất trên đời lại vận cả vào số phận của cô.
"Một mình em ở bên cạnh, chính em phát hiện ra chồng không còn thở nữa, nhưng chưa một giây phút nào em nghĩ rằng chồng đã mất rồi. Em phải gạt bỏ rất nhiều thứ về chồng khỏi tầm mắt, nhưng không đủ dũng cảm để vứt bỏ mọi kỉ vật. Chỉ dám giấu chúng đi ở một góc mà mình biết rõ chúng nằm ở đó, mà chẳng dám đến gần.
Những kỷ vật của Minh là chất xúc tác để em mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Đôi dép anh ấy đi trước khi mất, mọi người đều quên nhưng em chạy lại nhặt. Quần áo, đồ dùng cá nhân của Minh em cũng giữ, treo gọn gàng trong tủ, chưa thể bỏ chúng đi, vì vẫn muốn có hình bóng chồng ở bên mình. Quyển album cưới em không dám mở ra xem lại 1 lần nào, chỉ nghĩ đến việc nhìn thấy nụ cười của Minh trong đó là em đã bật khóc nức nở rồi. Thấy tiếc, thấy thương chồng, thấy mình có tất cả rồi trong tích tắc tuột khỏi tay quá dễ dàng.
Hôm anh Minh mất, mọi người vì thương em nên tháo hết ảnh trên tường xuống, nhưng em yêu cầu để lại như cũ. Những ngày đầu vắng anh, tối nào em cũng ôm đôi dép và chiếc áo của anh nằm ngủ. Bố mẹ chồng xót vô cùng, khuyên em rằng: Con ơi con cất nó đi, thôi đừng ôm nữa. Nhưng em không thể rời được những món đồ ấy. Đến tận khi đi đẻ Vừng em mới cất gọn gàng vào tủ. Em chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy đã chết!".
Vừng chính là phép màu kì diệu giúp cho Dương tỉnh táo đi tiếp, làm lại tất cả ở tuổi 25.
Trải qua bi kịch nghiệt ngã, Dương bỗng thấy mọi sóng gió cuộc đời trước khi kết hôn đều quá đỗi nhẹ nhàng. Bao thất bại, vấp ngã, buồn tủi cũ xưa đều không có nghĩa lý gì so với việc lấy chồng xong kết cục lại nuôi con 1 mình. Cô gái nhỏ đã từng nghĩ rằng, có lẽ nỗi đau lớn nhất với cô là sau này bố mẹ qua đời. Nhưng rồi Dương cảm thấy mình đứng trên mép vực thẳm, nhìn nỗi đau hun hút cuốn lấy cô khi mới 24 tuổi, nỗi đau đến quá sớm khiến cô không chuẩn bị tinh thần, và tàn lụi trong phút chốc như đốm lửa đang yên bình cháy trong đêm bỗng gió thổi ào tới…
Chồng Dương qua đời đột ngột nên tất cả mọi người đều đón nhận tin dữ trong cơn sốc, không một ai trong gia đình cô đứng vững, cả bố mẹ đẻ của Dương cũng thẫn thờ vì khi ấy, cô còn đang mang bầu tháng thứ 5. Cả cáo phó lẫn lời cảm ơn hậu tang lễ trên facebook của Dương đều do bạn bè viết hộ. Mấy tháng liền sau đó, cô không cầm nổi điện thoại hay trang cá nhân, vì ở đó vẫn còn nguyên ảnh đại diện cô ôm chặt lấy chồng trong nụ cười viên mãn, cùng biết bao câu chuyện nhỏ mộc mạc Dương viết về Minh mỗi ngày. Dương hoàn toàn sụp đổ, bỏ hết tất cả mọi thứ xung quanh kể cả công việc, nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi nằm đó, kể từ ngày mất chồng.
"Em đã là một góa phụ chỉ sau 1 đêm. Đến bây giờ em vẫn chưa trả lời hết những tin nhắn chia sẻ, động viên, hỏi han từ bạn bè người quen, vì em không chịu đựng được khi nhắc lại ám ảnh kinh hoàng ngày hôm đó. Nếu có reply thì chắc em chỉ nói được rằng mình vẫn ổn cho mọi người yên tâm thôi.
"Em thấy mẹ con em may mắn khi được rất nhiều người quan tâm giúp đỡ".
Dần dà em cân bằng lại bản thân, dù thực sự trong lòng vẫn cảm thấy chông chênh giữa 2 miền sáng tối, 1 bên là tâm trạng lạc quan hơn nhờ có Vừng, bên còn lại là lý trí nhắc nhở rằng mình đang tự lừa dối chính bản thân đấy. May mắn là đã có Vừng từ trước, nếu không em cũng không biết mình sẽ vượt qua cú sốc này ra sao".
Vừng mãi mãi là mùa xuân của em, thay thế chồng cho em nghị lực sống
Sau nửa năm, Dương hồi sinh và bắt đầu cuộc sống mới, ngày nào cũng sống và làm việc hết mình trọn vẹn như thể ngày mai không tồn tại. Cô bật cười trong làn nước mắt rằng "năm vừa rồi coi như vứt đi hết". 1 năm đủ cung bậc cảm xúc, từ một cô gái độc thân vô tư biến thành công chúa hạnh phúc nhất trần đời nhờ hoàng tử vụng về, đám cưới cổ tích mộc mạc diễn ra trong hàng nghìn lời chúc phúc, rồi sung sướng khi có con, và đau khổ tận cùng khi đột nhiên trở thành single mom. 1 năm như gói ghém đủ cả đắng cay ngọt bùi, và Dương cũng không dám nghĩ thêm gì xa xôi nữa.
Người mẹ trẻ giấu mình vào nỗi cô đơn lạnh lẽo ít ai hiểu, không tìm thấy bất kỳ đam mê hay nụ cười nào trong những thứ cô từng say sưa hết mức, như áo cưới, son môi nữa. Thế nhưng, tỉnh táo nhìn lại, Dương mặc kệ vết thương vẫn còn chưa khép miệng, quyết định sẽ trở lại tiệm áo cưới và tự lập lại từ đầu.
Nắng rồi cũng sẽ lên.
Dương luôn tin chồng mình đang ở một nơi yên bình dõi theo 2 mẹ con.
"Phải tiếp tục nhìn ánh mặt trời mà sống chứ. Em sẽ không bao giờ quên Minh, nhưng rồi cũng phải để anh ấy ra đi bình yên chứ, em đâu thể giữ mãi hơi ấm cuối cùng của anh cạnh bên… Vết thương rồi sẽ liền sẹo thôi. Em ước mong năm nay mọi kế hoạch trở lại công việc sẽ thuận lợi, để em vững vàng hơn, dành nhiều thứ tốt hơn cho Vừng".
Tết năm nay, Dương vẫn có một người đàn ông bên mình là nhóc Vừng, dù bờ vai này vẫn hơi bé, chưa đủ lớn và vững vàng để cho cô dựa vào. Vừng là cả thế giới tương lai trong Dương, và người mẹ trẻ cũng chuẩn bị tinh thần để sau này giải đáp mọi câu hỏi của con trai về bố.
Dương đặt tên con trai là Hải Đăng, với ước nguyện con sẽ luôn soi sáng đến những nơi u tối nhất.
Hỏi Dương rằng, cô có còn tin vào tình yêu nữa không? Cô chợt sững người lại trong giây lát, rồi quay đầu mỉm cười an nhiên: "Có chứ! Em đã từng đổ vỡ 1 lần, cứ nghĩ rằng sẽ không tìm được ai hơn người cũ nữa đâu, nhưng rồi Minh xuất hiện. Và em có một người chồng tuyệt vời, và thiên thần Vừng đây này. Mọi người bảo chưa bao giờ thấy Minh hạnh phúc như thế trong đời khi chúng em bước đến với nhau, vậy cớ gì mà không tin vào tình yêu? Nhưng hiện tại, em hoàn toàn chưa nghĩ đến lần thứ 3".