Đều đặn mỗi tháng, cứ lấy lương là Hùng chuyển vào tài khoản của Vân 30 triệu. Hùng nghĩ như vậy là đủ cho cô chi tiêu cả tháng, trước nay đều như thế. Song chẳng hiểu sao dạo đó, Vân cứ hỏi tiền anh liên tục, chưa hết tháng cô đã báo hết tiền. Hùng thấy vậy sinh nghi vợ giấu quỹ đen hoặc đang làm điều gì mờ ám sau lưng chồng. Nhưng khi biết sự thật rồi, anh lại thấy mình thật tồi tệ.
Hùng kể, vợ chồng anh lấy nhau tới nay cũng được gần chục năm, tình cảm vợ chồng nói chung rất ổn. Trải qua ngần ấy thời gian, mọi sóng gió thử thách thời kỳ tiền hôn nhân đã vượt qua hết cả nên cuộc sống gia đình bây giờ rất bình yên.
Đặc biệt Vân – vợ anh lại là người phụ nữ nhu mỳ, luôn quán xuyến chuyện nhà cửa rất chỉn chu khiến anh lúc nào cũng yên tâm tập trung lo sự nghiệp.
Hùng làm bên bất động sản thu nhập cao, có điều phải đi suốt, chẳng mấy khi có thời gian dành cho gia đình. Cũng may Vân làm việc văn phòng, tuy lương thấp chút nhưng lại có thời gian chăm sóc con cái và bố mẹ chồng.
Vì tính chất công việc như vậy, mỗi tháng nhận lương thưởng, Hùng đều chuyển vào tài khoản của vợ 30 triệu để Vân chi tiêu sinh hoạt gia đình. Hùng tính với số tiền đó, Vân có thể chi tiêu thoải mái rồi. Vì vợ chồng anh mới có 1 đứa con, bố mẹ vẫn khỏe mạnh ít khi ốm đau. Nếu có khoản nào phát sinh, vợ nói anh lại đưa tiếp.
Vân là người biết vun vén, chi tiêu xưa nay đều rất khoa học nên tiền chồng đưa chẳng mấy khi tiêu hết. Có tháng cô còn để ra được 1/3 khoản tiền Hùng đưa.
Thế mà chẳng hiểu sao mấy tháng đó, anh cứ đưa đồng nào là vợ tiêu hết sạch đồng ấy. Thậm chí nhiều tháng Vân còn tiêu âm hết cả tiền, mới nửa tháng trôi qua cô đã hỏi tiền chồng khiến Hùng thấy lạ. Nhiều lần như vậy, anh bắt đầu sinh nghi Vân giấu quỹ đen hay làm điều gì mờ ám sau lưng chồng.
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu Hùng đôi ba lần, nhưng mải chạy theo những dự án đầy hứa hẹn nên Hùng lại quên bẵng chuyện chi tiêu của vợ.
Cho đến hôm ấy, đang ngồi làm việc trên văn phòng, Hùng nhận được điện thoại từ cô giáo của con nhắc nhở gia đình đã trễ tiền nộp học của con gần 1 tháng. Cả lớp chỉ còn duy nhất thằng bé chưa nộp tiền. Hùng ngại đỏ mặt, về nhà anh mắng Vân 1 trận té tát: "Cô làm gì mà 30 triệu tiêu nửa tháng đã hết, đến tiền nộp học cho con cũng không còn. Có phải cô giấu tôi lập quỹ đen hay làm điều mờ ám sau lưng tôi?".
Nghe Hùng nói, Vân ứ nghẹn nước mắt. Cô im lặng quay về phòng cầm 1 xấp giấy tờ ra đưa chồng xem khiến Hùng sững sờ. Đó toàn là giấy tờ khám bệnh của mẹ anh, bà bị hội chứng Parkinson mà anh không hề hay biết.
Mấy tháng nay, Vân phải đưa bà vào viện khám xét bệnh liên tục, rồi tìm mua thuốc thang điều trị cho bà nên khá tốn kém. Hùng mải công việc tối ngày, sáng đi sớm, tối về muộn cả tháng không ngồi ăn với mẹ được bữa cơm nên anh chẳng nắm được tình hình sức khỏe của bà thế nào. Trong đầu anh vẫn nghĩ bà còn khỏe mạnh, minh mẫn lắm.
Biết bao lần Vân nhắn anh về sớm để nói chuyện mà anh toàn nói bận không về được. Anh cũng nhớ mang máng có lần Vân bảo đưa mẹ đi khám bệnh song anh quên không hỏi. Còn Vân thấy chồng đi tối ngày, thương anh vất vả, cô đành lẳng lặng 1 mình lo thuốc thang chăm sóc mẹ chồng.
Hùng kể, nghe vợ nói mà anh sững người, vừa thương mẹ, vừa thương vợ. Chưa bao giờ anh thấy mình vô tâm, sống thiếu trách nhiệm với gia đình tới vậy. Vân vì anh mà hi sinh, gánh vác mọi thứ. Vậy mà anh còn nghi ngờ cô giấu tiền làm việc riêng. Nghĩ tới đây anh thấy hổ thẹn với vợ vô cùng.
Từ hôm ấy, Hùng quyết định sắp xếp lại công việc để dành thời gian cùng vợ vun vén gia đình, chăm sóc mẹ. Hùng bảo với đàn ông, sự nghiệp thật sự rất quan trong, nhưng giữ được vợ hiền mới là niềm hạnh phúc anh trân trọng nhất.