Thấy anh trai mua nước hoa cho chị dâu, em chồng giở giọng tị nạnh liền bị chồng tôi "dội ngay gáo nước lạnh"
Thực ra em chồng tôi không phải là người ghê gớm hay kiểu "giặc bên Ngô" nhưng mà cô ấy lúc nào cũng tị nạnh với chị dâu.
Hồi tôi và chồng mới chỉ đang yêu, đưa nhau về ra mắt gia đình thì em chồng đã tỏ ra khó chịu với với tôi rồi. Có vẻ như Vân cho rằng tôi đã cướp đi anh trai của cô ấy. Bất kể lúc nào thấy tôi và chồng quấn quýt, cười nói với nhau là cô ấy lại hậm hực rồi nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khó chịu.
Thế nhưng cô ấy khó chịu thì tôi cũng chịu thôi vì tôi và chồng cuối cùng đã kết thúc 2 năm yêu đương bằng một đám cưới nhỏ và hạnh phúc. Hơn thế nữa chúng tôi còn chuyển về sống chung cùng bố mẹ chồng và em chồng.
Bố mẹ chồng tôi đều đã về hưu, cả hai đều là những người hiền lành, tốt bụng nên cuộc sống làm dâu của tôi khá dễ chịu. Từ khi về ở chung đến nay, tôi và mẹ chồng chưa bao có chuyện to tiếng với nhau. Nhưng ông trời vốn chẳng cho ai tất cả, mối quan hệ của tôi và em chồng càng ngày càng tệ đi từ sau đám cưới.
Vân ít hơn tôi 3 tuổi, cao ráo, xinh xắn và có công việc ổn định. Tuy nhiên được bố mẹ và anh chiều chuộng từ bé nên tính tình cô ấy khá trẻ con. Vân không ghê gớm theo kiểu "giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng" mà chỉ là lúc nào cũng tị nạnh với chị dâu.
(Ảnh minh họa)
Biết tính Vân như thế nên dù là chị dâu nhưng tôi vẫn phải tìm cách lấy lòng em chồng. Không chỉ rủ cô ấy đi ăn, thỉnh thoảng tôi còn mua cho Vân quần áo, mỹ phẩm. Được chị dâu chiều như thế nhưng Vân vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn tỏ vẻ không hài lòng, khó ưa.
Ở với bố mẹ chồng nên chuyện cơm nước có bà nấu sẵn cho, con cái đi làm về chỉ vào ăn và dọn dẹp là xong. Bình thường tôi sẽ là người rửa bát nhưng hôm đó tôi bị ốm, ho mấy ngày rồi mà không dứt. Thấy con dâu mệt nên ăn cơm xong mẹ chồng bảo:
- Con lên phòng nghỉ đi để cái Vân nó dọn rửa cho.
- Ơ. Tại sao con phải rửa? Con đang bận.
- Mày thì bận cái gì? Bận dán mắt vào điện thoại thì có. Đi rửa bát đi.
Bị mẹ quát nên đương nhiên Vân phải đứng dậy dọn rửa rồi nhưng theo kiểu hậm hực, oan ức lắm.
Cách đây không lâu, nhà chồng tôi có giỗ nên tối hôm trước mẹ chồng đã dặn 2 chị em rằng nhà đông khách nên phải dậy dọn dẹp nhà cửa và nấu cỗ. Tôi đương nhiên vâng dạ rõ ràng rồi vì đây là lần đầu tiên nhà có cỗ từ khi tôi về làm dâu. Còn em chồng thì lại tiếp tục giở bài tị nạnh ra: "Mẹ cứ chia đều ra chứ con không làm nhiều hơn chị đâu."
7h sáng hôm sau, mãi vẫn không thấy Vân xuống nên mẹ chồng tôi lại gọi vọng lên:
- Cái Vân đâu! Dậy đi! Mấy giờ rồi mà còn ngủ? Dậy phụ mẹ với chị nấu nướng dọn dẹp nữa.
- Chị dậy chưa? Chị dậy rồi thì con mới dậy.
- Chị mày dậy làm được bao nhiêu việc rồi đấy. Mày không biết xấu hổ mà còn ở đó hỏi nữa à?
Biết thế nhưng cũng phải 1 lát sau Vân mới xuống bắt tay vào công việc.
(Ảnh minh họa)
Hôm trước, chẳng phải lễ Tết hay kỷ niệm gì nhưng chồng tôi lại mua tặng vợ 1 lọ nước hoa khá đắt. Anh vốn tính bộp chộp nên đem quà về là tặng ngay, dù có cả em chồng ở đó. Thấy vậy Vân lại bực dọc:
- Khiếp nhờ, từ ngày anh lấy vợ thì tuyệt nhiên không thấy tặng em gái cái gì. Đội vợ lên đầu nên có coi đứa em này ra gì nữa đâu.
- Ơ hay. Vợ anh thì anh tặng chứ tặng ai? Mày đã nấu được cho anh bữa cơm nào chưa mà ý kiến. Hơn nữa chị cũng hay dắt mày đi ăn với đi mua đồ còn gì? Sao lúc đấy không thấy tị nạnh gì đi?
Chồng tôi nói đúng quá rồi nên Vân không thể phản ứng lại gì thêm. Cô ấy quay lưng bước thình thịch lên phòng vẫn với điệu bộ hậm hực như mọi khi. Hiện tại mẹ chồng và chồng vẫn đang bênh tôi nhưng về lâu về dài đó không phải là cách hay. Tôi không biết phải làm sao để thay đổi tình trạng bởi sống với nhau mà cứ tị nạnh thế này tôi mệt mỏi quá!