Tôi đây về làm dâu nhà chồng cũng hơn 5 năm nhưng chưa từng cảm nhận được họ là "người một nhà". Dù tôi có cố gắng sống cho vừa lòng hài ý họ, chưa từng dám lên tiếng phản bác bất cứ một yêu cầu nào của họ. Thế nhưng trong mắt họ, tôi luôn chỉ là một "người dưng" không hơn không kém.
Mẹ chồng tôi nói với hàng xóm rằng: "Dâu là người dưng, gái mới con mình" nên phân biệt đối xử thấy rõ. Tôi chậm con, nên càng trở thành cái gai trong mắt bà. Mỗi khi vợ chồng tôi cãi nhau, mẹ chồng thường xuyên cạnh khóe thêm khiến chúng tôi mâu thuẫn càng sâu. Hình như mục đích của bà là vợ chồng tôi ly hôn thì bà mới vui. Hàng xóm hay khen tôi chăm ngoan, lễ phép, mẹ chồng đều bĩu môi tỏ ý không tin. Cứ như kiểu ở nhà tôi là thứ con dâu hỗn hào chẳng bằng.
Với tôi như vậy nhưng với con gái bà, bà đối xử như trứng như hoa. Mỗi khi có ai cho thứ gì ngon, mẹ chồng đều dành cho con gái. Hay tiền hưu mỗi tháng, mẹ chồng đều cho con gái một nửa trong khi đó tôi lại là người nuôi ăn bà. Tất cả mọi tiền bạc trong nhà cần chi tiêu, thậm chí tiền đi đám cưới, mẹ chồng luôn đòi tôi. Bà bảo hồi người ta đi cưới vợ chồng tôi, tiền đó chúng tôi lấy thì giờ phải đưa lại cho bà đi. Tôi thật không hiểu được cái lý lẽ của mẹ chồng mình nữa.
Thế nhưng trong mắt họ, tôi luôn chỉ là một "người dưng" không hơn không kém. (Ảnh minh họa)
Hay mới đây, tôi khó khăn lắm mới cấn thai. Hiện tại tôi đang mang thai 4 tháng, cũng chưa thấy rõ bụng vì là con so. Sức khỏe tôi rất tốt, dù bầu bì nhưng lúc nào cũng khỏe mạnh, đi lại ổn định, thai phát triển tốt. Vợ chồng tôi mừng lắm.
Từ lúc có bầu, tôi cũng được ưu tiên hơn. Việc trong nhà mẹ chồng cũng phụ giúp tôi ít nhiều. Hàng tháng bà cũng cho tôi một lon sữa bầu. Tôi vui lắm, cứ nghĩ mẹ chồng vì thương cháu sẽ thương dâu. Nào ngờ tôi vẫn nhầm.
Tuần trước, nhà chồng tôi có giỗ. Tuy chỉ là giỗ nhỏ thôi nhưng mẹ chồng cũng đãi 5 bàn tiệc. Hôm đó tôi xin nghỉ làm để phụ giúp. Tờ mờ sáng chồng đã chở tôi đi chợ tỉnh mua lỉnh kỉnh đồ. Dù tôi chỉ đứng ra trả giá mua hàng, còn xách đồ chồng tôi làm hết, nhưng đi nhiều tôi cũng mệt.
Không lẽ có con nhỏ là được ưu tiên ăn trên ngồi trước như chị chồng tôi sao? (Ảnh minh họa)
Thế mà về nhà, tôi vẫn phải tiếp tục phụ nấu nướng mà không được nghỉ ngơi. Đã mệt, tôi còn ngứa mắt khi thấy chị chồng cứ ngồi trên ngồi trước bế con nhỏ 8 tháng. Đến khi dọn ăn, chị ấy lại được mẹ chồng bế con cho ăn. Tôi bực mình quá, ấm ức không chịu nổi mới lên tiếng bảo chị chồng sướng, còn dâu con lại khổ dập mặt ra.
Vừa nghe tôi nói thế, mẹ chồng và chị chồng tôi đã sừng sộ cùng mắng chửi tôi. Họ mắng tôi chưa có con nhỏ nên chưa biết khổ, sau này có con đi rồi xem ai sướng ai mệt. Họ mắng tôi vô dụng, chỉ làm bao nhiêu việc đó thôi đã kêu ca, sau này bế con ngồi không thì ai nói cho? Rồi mẹ chồng còn phán tôi là con dâu hỗn hào vô lễ khi dám chê trách chị chồng.
Tôi tức lắm, chỉ biết khóc vì không đấu lại được. Lên phòng nằm cũng chẳng ai kêu xuống ăn. Chỉ có chồng tôi đem đồ ăn lên cho vợ. Đúng là làm dâu cực trăm đường. Không lẽ có con nhỏ là được ưu tiên ăn trên ngồi trước như chị chồng tôi sao? Như vậy gọi là bình đẳng hay bất bình đẳng giữa dâu và con gái?