Tuy mới lấy chồng nhưng vợ chồng tôi không sống chung với bố mẹ chồng. Tôi là con gái duy nhất trong nhà; nhà lại khá giả, giàu có nên bố mẹ tôi mua cho một căn hộ riêng.

Trước đây, chồng tôi làm ở công ty bất động sản. Thời điểm sốt đất, anh ấy cũng kiếm được một ít tiền và đã gửi ngân hàng. Còn bây giờ, đất không còn sốt giá nữa, đồng nghĩa với việc chồng tôi cũng rơi vào cảnh thất nghiệp. Anh ấy đi làm cho một công ty tư nhân nhưng làm theo kiểu bán thời gian, lương cũng thấp và bấp bênh. Mọi chi tiêu trong nhà đều do tôi gánh vác.

Tuy chồng không giỏi kiếm tiền nhưng anh ấy rất biết sống, hiểu tâm lí và chưa từng để vợ chồng giận nhau lâu. Trong bất cứ cuộc cãi vã nào, anh ấy cũng sẽ nhường nhịn cho tôi phần thắng. Vì thế, hôn nhân của tôi vẫn rất êm ấm, hạnh phúc; không có cảnh coi thường, xúc phạm, chì chiết nhau.

Tuần trước, chồng chở tôi về quê thăm bố mẹ chồng. Chị chồng gọi điện cho anh, nói bố bị bệnh, muốn gặp con trai và con dâu nên anh bảo tôi xin nghỉ để về quê ở vài ngày. Tôi đồng ý ngay. Dù gì thì sức khỏe và mong ước của bố chồng cũng quan trọng hơn việc kiếm tiền mà.

Về quê, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là không khí hết sức thanh bình. Cũng may bố chồng tôi chỉ bị bệnh nhẹ, chồng tôi đưa đi khám ở bệnh viện thì không cần nhập viện mà chỉ lấy thuốc về uống, điều trị tại nhà. Tôi càng có thời gian để tận hưởng cuộc sống 'chậm' cũng như có thời gian chăm sóc bố chồng.

Sống với bố mẹ chồng mấy ngày, tôi càng thương họ hơn. 2 vợ chồng già nương tựa vào nhau mà sống qua ngày, việc ăn uống cũng chẳng được đầy đủ, ngon lành. Chị chồng ở cách nhà bố mẹ 5km nhưng bận bịu nên cũng ít khi về. Nhất là ban đêm, mới 7 giờ tối thôi mà cảnh nhà đã buồn đến nao lòng.

Tối hôm trước khi về thành phố, tôi bưng bát cháo vào phòng bố mẹ chồng thì bất ngờ khi thấy chồng mình đang dấm dúi vào tay bố 500 nghìn đồng. Thấy tôi, mọi người đều kinh ngạc nhìn ra.

Tôi đặt bát cháo lên bàn rồi quay lưng đi ra ngoài. Một lúc sau, tôi đem vào cho bố mẹ một phong bì 10 triệu. Chồng tôi ngạc nhiên lắm, chắc anh không ngờ tôi lại hào phóng với bố mẹ chồng như vậy. Nhưng với tôi, bố mẹ nào cũng là bố mẹ, tôi chỉ giận chồng lén lút cho bố mẹ như thế sẽ khiến bố mẹ nghĩ rằng tôi là người keo kiệt nhỏ nhen nên chồng mới phải giấu giếm.

Mấy hôm nay, cứ đến tối, tôi lại nhớ đến cảnh bố mẹ chồng lủi thủi bên mâm cơm. Thật lòng, tôi muốn về quê sống cùng ông bà nhưng còn công việc, rồi con cái, tôi không thể đánh liều cả tương lai được. Nhưng không về, chỉ nghĩ đến bố mẹ chồng và căn nhà cũ ở quê thôi, tôi đã thấy xót xa rồi. Nên làm gì cho đúng đắn nhất đây?