Từ nhà tôi tới công ty khoảng hơn 3km, nhưng ngày nào tôi đi cũng phải mất khoảng 30 phút dù đường tắc hay thông thoáng, dù ngày mưa hay ngày nắng. Lý do bởi tôi có thói quen khó bỏ từ ngày bé đó là vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc. Mẹ tôi vẫn hay bảo là hóng hớt, chỉ lo chuyện bao đồng.
Nhưng tôi thấy chịu khó quan sát như thế phát hiện ra rất nhiều điều hay. Ví dụ tôi biết có một bà lão mới bán rau ở gốc cây đa đầu ngõ. Bà ấy bán rau tự trồng, vừa sạch sẽ, đảm bảo, lại vừa giúp đỡ được người có hoàn cảnh khó khăn. Hay như có quán đồ nướng Hàn vừa khai trương, đang có giảm giá 50% cách nhà vài dãy phố... tôi sẽ rủ chồng đi thử.
Tuy nhiên, mấy hôm gần đây, tôi đi làm về đều để ý thấy có một cô gái trẻ, ôm đứa bé khoảng 3-4 tuổi, ngồi ở góc công viên gần khu nhà tôi. Ngày đầu tiên tôi lướt qua, cũng thấy tội nhưng lại nghĩ: "Chắc 2 mẹ con dừng chân nghỉ tạm chút thôi", rồi từ từ chạy xe qua.
Nhưng tới ngày thứ 2, thứ 3, tôi vẫn gặp họ ở đấy. Người mẹ đầu tóc rối bù, ánh mắt không được tinh anh cho lắm. Tôi nghĩ chị ta có vấn đề về đầu óc. Còn đứa nhỏ ở bên thì rất ngoan, chỉ chơi mấy thứ đồ nhặt nhạnh được, chạy loăng quăng quanh đó.
Người phụ nữ và đứa trẻ này thật sự khiến tôi mủi lòng. Lần thứ 3 chạy xe qua vẫn thấy, tôi quyết định dừng lại hỏi chuyện. Khi tới gần, tôi mới nhận ra cô ấy khá trẻ, chắc ngang tuổi tôi, thậm chí rất xinh, chỉ là đầu tóc rối bù, quần áo lấm lem.
Qua hỏi chuyện, tôi được biết cô ấy đang đi tìm bố của con gái. Anh ta đã bỏ đi gần hơn 3 năm và không thèm về thăm nữa. Tôi cũng ngầm đoán chính vì cú sốc tình cảm này khiến cô gái trẻ thân tàn ma dại, gần như phát điên...
Tôi đưa cho họ ít tiền và ít đồ ăn, dặn dò cô gái hãy cố gắng lo cho đứa nhỏ, đừng để nó nằm bờ bụi như vậy. Không biết cô ấy có hiểu điều tôi nói không nhưng mắt ngân ngấn, nắm chặt lấy tay tôi không rời.
Thế nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn thấy 2 mẹ con ngồi ở góc ấy. Đứa bé đang khóc, còn cô gái trẻ kia chỉ biết ôm và dỗ dành. Thương tình quá, tôi quyết định dẫn về nhà. Trước mắt thì cho ăn uống và tắm gội, sau đó sẽ cùng chồng nghĩ cách giúp đỡ sau.
Nhưng khi ông xã vừa bước vào nhà, thấy gương mặt người phụ nữ lạ và đứa trẻ thì hét toáng lên. Tôi sửng sốt chạy ra, chưa hiểu mô tê gì nhưng rất bất ngờ với biểu cảm ấy của anh.
Tôi không rõ anh đang lo lắng, sợ hãi hay kinh ngạc, nhưng người phụ nữ bên cạnh thì mừng rõ thấy rõ, ú ớ gọi tên. Cô ấy còn chỉ vào chồng tôi và nói cho đứa bé "ba, ba" là tôi hiểu ra tất cả.
Tôi bình tĩnh hỏi chồng về người phụ nữ ấy, anh chối 1 hồi nhưng sau đó cũng thành thật khai báo. Anh bảo hơn 4 năm trước, anh trót làm cho có bầu nên phải cưới chứ không yêu đương gì. Tuy nhiên, chung sống chỉ được vài tháng thì anh không chịu nổi, bỏ cô ấy với cái thai và lên thành phố lập nghiệp.
Cô ấy bị mọi người bàn tán, chỉ trích nên dần dần đầu óc không bình thường. Anh cũng vài lần về thăm nhưng chỉ gửi tiền cho bố mẹ cô ấy rồi đi... Anh không ngờ có ngày "vợ cũ" lại đem theo đứa trẻ rồi lang thang như thế này.
Tôi không rõ bao nhiêu % câu chuyện anh kể lại thật, nhưng tôi rất đau đớn. Làm gì có người phụ nữ nào dễ dàng chấp nhận chồng có vợ cũ, con riêng? Đã thế, anh lại còn hành động phũ phàng như thế... Liệu tôi không giàu có, anh cũng sớm đá tôi rồi không?