Quả thật trăm ngàn review của chị em không bằng 1 lần trải nghiệm. Từ tình yêu tiến tới hôn nhân, rồi sinh con đúng là 3 chặng đường, mọi thứ đều khác nhau hoàn toàn. Tôi từ chỗ được coi như công chúa, rồi như bà hoàng và giờ ở nhà ôm con lại như người giúp việc.

Tùng sinh ra trong gia đình khá giả, tôi cũng chẳng hề kém cạnh. Hai đứa yêu nhau hồi ấy toàn màu hồng. Tiền bố mẹ chu cấp đã rủng rỉnh, rồi lại đi làm thêm này kia nên chúng tôi hay hẹn hò chỗ sang chảnh. Ra trường được ít lâu tôi đã tổ chức đám cưới. Về chung một nhà, Tùng vẫn chiều tôi lắm. Cuộc sống hôn nhân chẳng có gì phải lo ngại nhiều vì bố mẹ 2 bên cho tiền mua chung cư 60m2 rồi (chúng tôi chỉ phải trả khoảng 300 triệu tiền mua nội thất, sắm đồ đạc…).

Lương 2 vợ chồng đi làm giữ 1 nửa trả nợ, nửa còn lại ăn tiêu vẫn thoải mái. Thế nhưng kể từ khi có con, tôi thấy mọi thứ thay đổi đến chóng mặt. Thằng nhỏ hay khóc, một mình tôi xoay xở quay cuồng vẫn chẳng ổn.

Thời gian đầu còn có mẹ lên đỡ, nhưng tôi vẫn không quen với sự xuất hiện của 1 đứa trẻ bỗng dưng phá vỡ mọi thứ trong cuộc sống của mình. Tôi gần như không có thời gian cho riêng mình, nhiều lần bế con mà gật gù. Đầu tóc lúc nào cũng rối bù, mắt thâm quầng, áo quần lôi thôi, lếch thếch. Không ít lần không dỗ nổi thằng bé, tôi ngồi ôm nó khóc. Nhìn mình trong gương, tôi càng tuyệt vọng. Tôi thật sự stress. Lúc này tôi mới thông cảm những chị em sau sinh dễ bị trầm cảm.

Thấy con khóc chồng không dỗ lại cằn nhằn "ăn với trông con không xong", tôi ném bình sữa xuống tuyên bố một câu anh hết hồn - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Cũng trong 2 tháng đầu, tôi hay cáu Tùng. Tôi không biết đó có phải là lý do khiến anh không muốn ở nhà hay không mà kể từ khi mẹ về quê, Tùng cũng ít về nhà. Thay vì quan tâm vợ nhiều hơn, anh lại dành hầu hết thời gian cho công việc.

Con trai của tôi lớn dần, tôi cũng quen hơn nhưng cuộc sống của 2 vợ chồng vẫn không ổn chút nào. Tôi thấy Tùng thay đổi. Tôi sợ lắm, anh mỗi ngày lại khác một chút, tôi không cách nào lý giải nổi.

Có mấy lần con ngủ sớm, tôi ôm chồng và thủ thỉ hỏi chuyện anh, ngỏ ý muốn tâm sự nhưng Tùng quay sang vuốt tóc, rồi kiểu dỗ dành: "Em ngủ sớm đi, tranh thủ con ngủ rồi ngủ thôi, kẻo mai lại gật gà gật gù".

Tôi có nói thêm vài câu nhưng Tùng chỉ trả lời lấy có, tôi hiểu anh đang cố đẩy vợ đi ngủ để tiện nghịch điện thoại thì đúng hơn. Và quả không sai… Ngày con thôi nôi là ngày tôi phát hiện chồng mình ngoại tình. Tin nhắn hiện lên trên màn hình khiến tôi lúc ấy chết điếng. 

Tôi chìm sâu vào đau khổ, tuyệt vọng. Nhưng động lực khiến tôi thay đổi đến vào ngày hôm sau. Tối ấy, tôi vẫn lơ ngơ như người mất hồn, dặn chồng trông con để đi pha sữa. Nhưng trong lúc đang loay hoay rửa bình, con khóc và Tùng gọi tôi ơi ới. Rồi anh cằn nhằn: "Ở nhà có việc ăn với trông con không xong".

Cũng chính lúc đó, tôi nhận ra mình phải thay đổi. Tôi cần gửi con đi trẻ thay vì mãi ở nhà ôm thằng bé rồi mang tiếng ăn bám. Tôi phải thay đổi ngoại hình. Phải tự kiếm tiền, phải thoát ra khỏi cảnh này...

Tôi nghĩ vậy, ném ngay bình sữa xuống sàn gây ra tiếng động lớn. Rồi tôi đối mặt với Tùng, nói rất dõng dạc: "Thế từ mai anh ở nhà trông con với ăn đi, tôi nhường. Đến việc dỗ cho con nín anh còn làm không được thì đừng có lớn giọng trách móc. Tôi chưa thích bóc mẽ chuyện anh ngoại tình đâu đấy. Tự biết quay đầu trước khi quá muộn đi".

Tùng chết điếng, anh chỉ lắp bắp chứ không nói nên lời. Tôi nghĩ rồi, hiện giờ dù rất giận chồng nhưng tôi sẽ không nóng giận mà ly hôn. Tôi cũng chưa nói sẽ tha thứ, mọi chuyện còn phải xem thái độ của Tùng như thế nào. Nếu anh thật sự hối cải, biết sửa sai thì tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng dù Tùng thế nào, tôi nghĩ điều quan trọng bản thân mình cần có sự nghiệp riêng, chăm chút bản thân nhiều hơn, khi đó mới được tôn trọng.