Về làm dâu được hơn 1 năm, cuộc sống của tôi ở nhà chồng tuy không phải quá căng thẳng song phận làm dâu, tôi cũng đã nhẫn nhịn khá nhiều. Bố mẹ chồng tôi khá kỹ tính, trong nhiều vấn đề ông bà cũng yêu cầu cao ở con cái, dẫu vậy, tôi vẫn luôn biết cách cư xử sao cho phải đạo, không để bố mẹ phải phiền lòng quá nhiều về mình. Mẹ chồng tôi là người tính hơi "đồng bóng", thỉnh thoảng cũng thất thường, chiều được mẹ quả thật không hề dễ dàng chút nào. Tôi và mẹ chồng không quá thân thiết nhưng cũng chưa bao giờ phải to tiếng với nhau.

Thấy mẹ chồng cho em dâu nhiều vàng cưới hơn, tôi nói đùa vài câu và nhận lại lời nói như tát nước vào mặt  - Ảnh 1.

Tôi biết mình sai nhưng không nghĩ mẹ chồng lại nặng lời đến vậy. (Ảnh minh họa)

Chuyện chẳng có gì nếu đợt vừa rồi, em chồng tôi cưới vợ. Ngày cưới, tôi hơi bất ngờ khi mẹ trao cho Hà -  em dâu tôi một chiếc kiềng vàng 5 chỉ và một chiếc lắc tay 2 chỉ, tổng là 7 chỉ. Trong khi đó, hồi tôi cưới, mẹ chỉ cho đúng một chiếc dây chuyền 3 chỉ. Ở hoàn cảnh của tôi, chắc hẳn ai cũng thấy chạnh lòng, cùng là con dâu nhưng mẹ đối xử khác một trời một vực.

Mấy hôm sau khi chuyện cưới xin của em chồng tôi đã xong xuôi. Có dịp ngồi nói chuyện với mẹ, tôi mới nửa đùa nửa thật bảo: "Mẹ chẳng công bằng với con gì cả, mẹ quý em dâu hơn hay sao mà cho em ấy 7 chỉ vàng, còn con ngày xưa được có 3 chỉ".

Kỳ thực, khi hỏi câu này, một phần tôi cũng muốn biết lý do gì khiến mẹ có sự chênh lệch như vậy. Tôi vốn là người nếu muốn biết điều gì mà không biết được thì sẽ rất khó chịu. Chưa kể, tôi cũng nghĩ rằng, mẹ sẽ có lời giải thích khéo léo cho tôi đỡ buồn và tránh mất đoàn kết. Ai ngờ, khi vừa dứt lời, tôi nhận được một gáo nước lạnh ngắt từ mẹ chồng: "Con học được ở đâu cái thói đố kỵ như vậy hả Hoa? Mẹ nói cho con nghe, vàng của mẹ, mẹ thích cho ai ít, ai nhiều là quyền của mẹ, con lấy tư cách gì mà hỏi?".

Tôi ngớ người, chưa kịp hết bất ngờ thì mẹ lại tiếp tục: "Con xem lại mình đi, tất cả mọi cái con có bằng cái Hà không mà con đòi hỏi mẹ phải cho con bằng nó. Chưa kể nhà nó còn có điều kiện, trao cho con gái cả vài cây vàng làm của hồi môn thì mẹ cũng phải trao sao cho nó tương xứng chứ không để người ta cười cho à? Mẹ tưởng con là người thế nào, hóa ra cũng sân si, tham vật chất, đã thế chưa gì con đã ghen ghét với em dâu, con xem con có xứng đáng là một người dâu trưởng hay không?"

Thấy mẹ chồng cho em dâu nhiều vàng cưới hơn, tôi nói đùa vài câu và nhận lại lời nói như tát nước vào mặt  - Ảnh 2.

Hôm sau, tôi xuống nước xin lỗi nhưng mẹ chồng tỏ ra lạnh nhạt. (Ảnh minh họa)

Nói sa sả rồi mẹ tôi đi thẳng lên phòng, không cho tôi có một cơ hội nào để giải thích. Đúng là tôi đã sai khi đem câu chuyện này ra thắc mắc với mẹ chồng. Mẹ tôi nói không sai, vàng là của bà, bà thích cho ai thì cho. Thế nhưng, mẹ có cần phải nỡ buông những lời cay đắng, gay gắt như thế với tôi không? Tôi cũng chạnh lòng, tủi thân lắm chứ. Chỉ cần bà đáp lại bằng một câu nói nhẹ nhàng hơn thì tôi cũng chẳng quá bận tâm về chuyện đó nữa. Chưa kể, tối chồng tôi đi làm về, bà còn lôi anh vào phòng, không biết nói chuyện thế nào mà chồng mặt xưng mày xỉa với tôi.

Hôm sau, tôi xuống nước xin lỗi mẹ nhưng bà dứt khoát không thèm nhìn mặt. Thậm chí, bà còn thể hiện sự phân biệt đối xử ra mặt khi niềm nở, tươi cười, quan tâm con dâu thứ còn tôi thì không khác gì người vô hình. Tôi không biết phải làm thế nào với tình huống này, có lẽ những ngày tiếp theo của tôi ở nhà chồng sẽ chẳng còn dễ dàng.