Thời gian vừa rồi là thời gian tôi bầu bì phải nghỉ sinh em bé, suốt mấy tháng trời không đi làm nên gia đình phụ thuộc kinh tế chủ yếu vào chồng tôi. Sợ chồng nặng gánh nên tôi cũng buôn bán online phụ thêm cùng anh cho đỡ vất vả.
Cho nên dù chỉ ngồi ở nhà trông con, nhưng tôi vẫn có đồng ra đồng vào, cùng chồng phụ thêm vào chi phí gia đình. Kể từ ngày tôi bán hàng thêm, mâm cơm trong nhà cũng đầy đặn thịt cá hơn, chồng cũng thoải mái và vui vẻ hẳn.
Ấy vậy mà mẹ chồng tôi thì khác. Bà thấy tôi túi lớn túi bé lách cách từ sáng tới tối, lại tay bế con tay gói hàng nhưng vẫn tỏ ra hậm hực vì cho rằng tôi… nhác việc nhà.
(Ảnh minh họa)
Ý của bà là tôi bán hàng thôi chưa đủ, còn phải để con đấy mà quét dọn nhà cửa, nấu cơm nấu canh cho bà có thời gian đi… buôn chuyện với hàng xóm. Một vài lần hàng xóm sang chơi, mẹ chồng cứ bóng gió là tôi nay chỉ nghỉ làm ở nhà, mỗi việc ăn ngủ với bế con nên sướng như tiên. Rồi bà lại nói thêm là con dâu nhà người ta thế này thế kia, biết đỡ đần mẹ chồng các thức các thứ.
Một vài lần nghe bà bóng gió tôi cũng chỉ lẳng lặng cúi đầu, tự chơi với con, nuốt tủi nhục vào trong. Nhưng bà thấy thế cứ được đà lặp đi lặp lại, làm tôi không thể chịu đựng được nữa. Ngày hôm ấy, mẹ chồng tôi lại lựa có hàng xóm sang chơi nên tiếp tục bài ca cũ.
"Cái con bé Hoa con dâu nhà bà Hạnh ấy, nó ngoan mà tốt nết ghê cơ. Cũng ở nhà sinh nở mà ra đồng làm đồng với mẹ chồng. Tôi nói chứ, có phúc lắm mới rước được cô con dâu như thế về nhà. Ôi còn như con nhà này, độc mỗi ăn với ngủ với bế con mà hết cả ngày trời, vẫn còn kêu mệt đấy!"
(Ảnh minh họa)
Thấy mẹ chồng nói thế, tôi bế con cạnh đấy liền mở lời trêu đùa với con:
"Tục tưng ơi tục tưng, tục tưng mau ăn chóng nhớn để mẹ đi đồng cho bà nội nhá! Mãi mới được một cái thằng tục tưng đáng ghét này mà bà cứ giục mẹ cháu đi làm thôi, mẹ cháu đi làm cháu ở nhà chơi với ai. Mà mẹ cháu không đi làm, mẹ cháu vẫn có tiền cho bà đi chợ, cho bà mua vàng đeo đỏ người, bà hỏi xem cô Hoa nhà bà Hạnh có cho mẹ chồng tiền mua vàng đeo đỏ người không hay mỗi ra đồng thôi?"
Lúc này mẹ chồng tôi sượng mặt với hàng xóm, vội nói lảng sang chuyện khác. Đúng là nhiều khi muốn sống yên ổn cũng không xong. Khi im lặng mãi mà vẫn bị chọc ngoáy thì tôi thiết nghĩ các nàng dâu đừng hiền nữa.
Hiền để được tôn trọng thì hãy hiền, còn không thì cứ thử xù lông nhím lên một lần xem sao. Như mẹ chồng tôi từ lần ấy về sau, không bao giờ thấy bà nhắc lại chuyện tôi lười hay vô dụng nữa, vì vàng bà đeo trên người cũng từ tiền của tôi chứ của ai cho?