Vợ tôi mới sinh được 3 tháng. Thời gian mang bầu cô ấy luôn hạnh phúc, hân hoan, cả người toát lên sự dịu dàng, ngời sáng vì niềm vui được làm mẹ. Ngờ đâu sinh xong cô ấy gần như biến thành người khác, người ta nói phụ nữ đẻ xong “thay máu” thật chẳng sai chút nào.
Từ thời điểm con chưa đầy tháng, cô ấy đã đổi tính đổi nết rõ rệt. Cáu kỉnh, gắt gỏng vô lối, đặc biệt vợ tôi rất dễ nổi nóng, phát khùng toàn chuyện không đâu. Con khóc thì chỉ cần dỗ con là được, đằng này cô ấy quăng ném đồ đạc rồi đá thúng đụng nia, sau đó giận cá chém thớt sang tôi. Tôi vừa bực vừa phiền, phải chạy sang phòng khác ngủ tránh nạn.
Càng ngày những dấu hiệu bất thường ở cô ấy càng tăng lên. Lúc như muốn khóc, lúc lại cười ngơ ngẩn, có khi tôi cảm giác cả người cô ấy là khối thuốc nổ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhìn con bé bỏng chẳng hay biết gì, lại nhìn mẹ nó sắp thành người tâm thần mà tôi đâm lo lắng. Sắp phải đi công tác 2 ngày, tôi sợ mình vắng nhà không có ai giám sát vợ chăm con, có sự cố gì xảy ra thì khổ.
Tôi chợt nảy ra một ý, đó là lén lắp camera theo dõi tình hình vợ con ở nhà. Ngày đầu vì bận công việc, tôi quên luôn chiếc camera kia. Tối ngày thứ 2, chuẩn bị sáng hôm sau trở về tôi có thời gian mới nhớ ra kiểm tra.
Mở camera lên, tôi thấy vợ đang ăn cơm, lúc đó là 9 giờ tối. Cô ấy ôm bát cơm hổ lốn cả cơm, rau, thịt ngồi chồm hổm cạnh giường. Thật chẳng đẹp mắt tí nào, tôi khẽ nhíu mày. Nhưng nhìn sang bên cạnh, vợ vừa xúc 1 thìa cơm cho vào miệng, lại buông tay vỗ vỗ mông con thiu thiu ngủ trên giường. Tôi im lặng, nhìn chằm chằm cảnh tượng ấy.
Cô ấy ăn được nửa bát cơm, ngoài đường có tiếng còi xe, thằng bé sắp ngủ bỗng khóc ré lên. Vội quăng bát cơm xuống, vợ tôi cuống quýt bế con lên dỗ dành.
Mãi nó mới ngủ lại, cô ấy đặt con rồi ăn vội nốt bát cơm, ăn xong vợ chạy vào toilet. Chưa nổi 2 phút thằng bé lại khóc, cô ấy lao ra, vừa chạy vừa kéo quần. Lại một màn vừa hát ru, vỗ vỗ, ôm ôm, thằng con tôi vẫn gào mồm lên ăn vạ.
Cả đêm hôm ấy vợ tôi gần như không ngủ. Còn tôi lặng yên quan sát cô ấy qua màn hình điện thoại. Con trai tôi không chịu ngủ yên cho mẹ nghỉ ngơi, lúc đòi ti mẹ, lúc đòi uống sữa, lúc thay bỉm, lúc đi vệ sinh cần rửa ráy, rồi gắt ngủ đòi ẵm bồng. Đến khi con ngủ say thì đã gần sáng tới nơi.
Vợ tôi chỉ chợp mắt một lúc lại phải dậy nấu ăn cho bản thân, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ đồ cho con. Xong việc thằng bé dậy là vừa.
Lúc tôi xuống máy bay mới bật điện thoại xem camera tiếp, vợ tôi vẫn ôm bát cơm hổ lốn quen thuộc ăn trưa, vừa ăn vừa dỗ con ngủ. Nhưng con tôi không chịu ngủ cho, lại một màn gắt ngủ kinh khủng khiếp.
Vợ tôi đặt con trên giường, mặc kệ con khóc, còn bản thân ôm đầu gào hét theo. Bất lực muốn phát rồ, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhất là khi cô ấy cả ngày gần như giam mình trong 4 bức tường, chẳng có lấy một lúc ra ngoài ngắm đường phố, hít thở không khí.
Tôi vừa sợ hãi, vừa lo lắng, đủ thứ cảm xúc trào dâng trong lòng. Lao vội về nhà, nhìn vợ và con đều đang khóc, tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Tôi chỉ biết ôm cô ấy vào lòng, lắp bắp nói xin lỗi.
Từ hôm sau, buổi trưa tôi tranh thủ về trông con cho vợ nghỉ ngơi. Tối sẽ ngủ cùng vợ con để đêm dậy trông đỡ cho vợ. Sau đó tìm hiểu tôi mới biết, vợ tôi đã có dấu hiệu trầm cảm sau sinh ở mức độ nhẹ. Hiện tại tâm lý vợ tôi đã tốt hơn, nhưng tôi vẫn khá lo lắng. Tôi có nên đưa cô ấy đi điều trị bác sĩ tâm lý hay không?