Năm nay tôi đã bước sang tuổi 60, cái tuổi mà người ta đã gác lại những bụi bặm của nhọc nhằn lo toan sau gần một đời vất vả. Bao năm bôn ba, bươn trải tôi cũng có được cơ nghiệp nho nhỏ. Khó khăn lắm vợ chồng tôi mới sinh được thằng cu nối dõi, ngỡ tưởng không còn mong chờ gì hơn, ai ngờ tai họa ập xuống gia đình tôi.
Thằng con trai duy nhất nhà tôi mắc căn bệnh lạ sau khi thi đỗ cấp 3. Căn bệnh không quá đỗi nguy hiểm vì nó vẫn sinh hoạt như người bình thường, chỉ khi nào cơn đau đầu tái phát là nó không làm chủ được hành động của mình.
Ban đầu chỉ là những trận la hét, sau là đập phá, nhìn thấy cái gì nó đập cái ấy. Vợ chồng tôi đã chạy chữa khắp nơi nhưng không được. Mọi hi vọng về cậu trưởng họ dập tắt từ đây. Nỗi buồn lúc nào cũng tràn ngập ngôi nhà.
Năm con trai 20 tuổi, mọi người trong họ đều giục giã tôi lấy vợ cho nó để có cháu nối dõi. Họ mối lái hết đám nọ đến đám kia nhưng chồng tôi đều lắc đầu. Không phải do kén chọn mà chúng tôi không dám nghĩ đến điều xa xỉ ấy.
Vợ chồng tôi đã chạy chữa khắp nơi nhưng không được. Mọi hi vọng về cậu trưởng họ dập tắt từ đây. (Ảnh minh họa)
Xưởng gỗ của gia đình tôi ngày càng làm ăn đi lên, sức khỏe chồng tôi thì yếu hơn trước, nhìn con trai mà đau lòng. Lúc tỉnh thì không sao, lúc bệnh vào, trông nó ngu ngơ, hồn nhiên như đứa lên 3. Có mấy lần tôi nói chuyện lấy vợ nhưng nó không chịu, tôi gặng hỏi mãi thì nó mới thổ lộ chỉ thích cô bé Vân hàng xóm, ngoài ra không cưới ai hết.
Con bé ấy thì gia đình tôi biết rõ, đẹp người, đẹp nết lại hiền lành, ngoan ngoãn, chồng tôi với bố con bé lại đi bộ đội cùng nhau. Nhưng khổ nỗi người khôn ngoan còn khó lọt vào mắt gia đình họ chứ nói gì bệnh tật như thằng con tôi, thế nên chúng tôi cũng chẳng dám mơ cho đến một ngày…
Bố Vân mời vợ chồng tôi sang ăn cơm tất niên. Hai ông bạn cũ ôn lại đủ thứ chuyện ngày xưa, chả biết quá chén hay thế nào mà ông ấy đề cập đến vấn đề con bé Vân và con trai tôi, lại còn tính cả chuyện sau này làm thông gia. Thực sự vợ chồng tôi vui như mở cờ trong bụng.
Bắt đầu từ hôm sau đôi trẻ được tạo nhiều cơ hội tìm hiểu nhau. Kì lạ thay những lần lên cơn của con trai tôi giảm dần, nếu nhìn bề ngoài chẳng ai bảo nó người bị bệnh. 6 tháng sau thì hai gia đình chúng tôi tổ chức đám cưới cho bọn trẻ. Niềm vui trọn vẹn lại tràn ngập ngôi nhà đã bao lâu phủ kín tiếng thở dài.
Nửa tháng sau ngày cưới, con dâu tôi có bầu. Tôi bảo nó nghỉ hẳn làm để ở nhà để tiện chăm sóc. Thời gian thấm thoắt trôi đi, con dâu tôi sinh con trai đầu lòng. Vậy là tôi cũng có cơ hội nở mày nở mặt với họ tộc. Trộm vía, con dâu sinh non nhưng thằng cu cũng bụ bẫm và rất đáng yêu.
Từ ngày có tiếng trẻ con gia đình tôi lúc nào cũng rộn rã tiếng cười. Cháu nội thì lớn lên từng ngày, con trai tôi cũng đã quán xuyến được công việc thay bố. Tôi rất hạnh phúc và mãn nguyện với những gì đang có nhưng dường như mọi thứ lại không đơn giản như bề ngoài của nó sau cái ngày ấy.
Chiều hôm ấy, như mọi ngày tôi đưa thằng cu Bi, cháu đích tôn của tôi ra hồ dạo mát. Nó mải nô nghịch ngã bẩn hết cả quần áo, tôi đành phải đưa thằng bé về nhà thay rửa. Về đến nơi, thấy cửa khép hờ nghĩ con dâu ở nhà nên tôi bế thằng bé đi thẳng lên gác. Định dẫn nó lên phòng thì tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện, hình như là nói chuyện điện thoại ở sau vườn.
Gia đình đang hạnh phúc như thế, làm sao chịu nổi một trận giông bão? (Ảnh minh họa)
Thường thì tôi không quan tâm mấy chuyện riêng tư thế này nhưng tiếng nói lớn làm tôi giật mình. Con dâu tôi đang khóc và có vẻ giận giữ. Có gì đó thôi thúc bước chân tôi tiến lên.
"Anh im đi, anh không có tư cách đòi quyền làm cha. Đừng đe dọa tôi, để gia đình tôi yên". Giọng con dâu tôi rõ từng lời. Chỉ từng ấy chữ mà ruột gan tôi như đông cứng lại. Không hiểu rõ nội dung câu chuyện, không hiểu rõ con bé Vân ngoan ngoãn, hiếu thảo đang gặp rắc rối gì nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, người ở đầu dây bên kia không phải con trai tôi.
Chết lặng người sau khi nghe cuộc điện thoại của con dâu, bất giác ngước nhìn lên tấm ảnh gia đình mà tôi không cầm nổi nước mắt. Gia đình đang hạnh phúc như thế, làm sao chịu nổi một trận giông bão?
Tôi phải làm gì đây? Nhìn sang bên thằng Bi vẫn ngồi đó, tiếng cười trong trẻo của cháu nội tôi, tiếng cười vang trời đất. Ôi chao! Tôi đã yêu thương nó quá nhiều. Giờ làm sao tôi chấp nhận nổi sự thật mà tôi đang lo sợ đây? Tôi có nên im lặng coi như không biết gì không? Để mặc mọi thứ và chỉ giữ lấy hạnh phúc hiện tại?