Giống như tất cả mọi người, tôi và chồng luôn vất vả mới tìm được khoảng thời gian bên nhau như một cặp tình nhân, tạm quên đi vai trò bố mẹ. Khi lũ trẻ đã ngủ say, tôi hoặc chồng cũng ngáy o o bên cạnh chúng. Buổi sáng lại vội vã, tất bật với bữa sáng, chuẩn bị cặp sách, nào là mặc quần áo, mang giày. Thật lòng thì gần như chẳng còn khoảng trống nào để vợ chồng tôi có thể lấp đầy vào đấy những-lúc-chỉ-riêng-hai-vợ-chồng.

Rồi một ngày nọ tôi nhận ra mình phải làm gì đó cho cuộc hôn nhân này, phải đặt vấn đề này lên ưu tiên hàng đầu bởi tôi sợ hãi mình sẽ đánh mất thứ gì đó nếu để cuộc sống vợ chồng tôi cứ ngày ngày trôi qua một cách vô vị. Tôi hỏi bạn bè về những gì họ đã làm để giữ hôn nhân vững bền. Người thì bảo nên đi tìm chuyên viên tư vấn - một ý kiến chả hay ho gì, tốn tiền, thời gian eo hẹp, mà lại còn chẳng vui vẻ gì. Người thì bảo nên “trốn con” đi du lịch, hay hẹn hò vào vài ngày trong tuần. Với tôi, ý kiến này cũng tệ như việc tìm chuyên viên tư vấn, bởi ban đầu thì có vẻ hay, nhưng nó cũng tốn kém, khó sắp xếp thời gian nữa.

Trong khi vẫn còn loay hoay để tìm ra phương án cải thiện cuộc sống vợ chồng, chồng tôi bảo những gì anh ấy thực sự muốn là tôi làm gì đó để bày tỏ sự cảm ơn nhiều hơn về mọi thứ anh đã làm cho tôi và gia đình.

Vậy là chúng tôi bắt đầu cảm ơn lẫn nhau, một cách chân thành, về mọi thứ đối phương đã làm cho người kia. Đó là những công việc mà dường như chúng tôi cho rằng đã quá quen thuộc nên lấy đó làm bình thường. Tôi cảm ơn chồng vì đã tìm ra đôi giày cho cậu con trai. Anh ấy cảm ơn tôi vì đã lên kế hoạch cho buổi picnic của gia đình và cả việc mua quà cho em trai anh ấy nữa.

Thói quen đơn giản vốn chỉ dành cho người ngoài lại cứu vãn cuộc hôn nhân đã quá nhàm chán của tôi - Ảnh 1.

Tôi càng cảm ơn, chồng tôi càng làm nhiều thứ hơn cho gia đình bé nhỏ này. (Ảnh: Internet)

Tôi bắt đầu cảm thấy tự tin hơn. Chồng tôi đánh giá rất cao việc tôi ghi nhận những điều anh ấy làm cho tôi suốt nhiều năm mà tôi chưa một lần cảm ơn.

Ban đầu, tôi rất ngượng để nói lời cảm ơn. Nhưng tôi buộc mình phải làm điều này như một thói quen, cảm ơn anh đã làm bữa trưa hộ tôi, cảm ơn anh đã dạy bọn trẻ học đàn.

Và tôi càng cảm ơn, chồng tôi càng làm nhiều thứ hơn cho gia đình bé nhỏ này.

Có thể nói, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã bớt lạnh nhạt hơn. Chúng tôi đều cảm thấy sẵn sàng vì nhau và là một phần của nhau, thay vì cứ chăm chăm vào việc còn gì chưa hoàn thành hay đã đầu tư nhiều thế nào cho mối quan hệ này. Bằng cách tạo thói quen cảm ơn lẫn nhau, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có anh ấy bên cạnh và bớt hẳn thời gian ngồi ước ao: “Phải chi chồng làm điều này cho mình”.

Lời cảm ơn có lẽ quá quen thuộc đến nỗi chúng ta quên mất rằng phải dành nó cho ngay cả những người thương yêu của chúng ta, chứ không phải chỉ để cho người ngoài khi họ giúp ta việc gì đó. Em cảm ơn anh, chồng nhé.

(Nguồn: mom.me)