Mẹ tôi với mẹ chồng vốn dĩ là bạn đồng niên quen biết lâu năm. Tuy không thân nhau nhưng cách đây 30 năm họ học chung một lớp, trưởng thành lại lấy chồng cùng một khu, thế là ngẫu nhiên trở thành hàng xóm.

Đến đời con cái của họ thì tôi với chồng lại học chung một trường. Hồi ấy chúng tôi chỉ coi nhau như anh em, suốt ngày trêu chọc cãi cọ ngây ngô không chịu được. Đến khi trưởng thành thì anh hàng xóm ấy quanh năm rêu rao với mọi người rằng tôi xấu gái nên ế, còn lên mạng rao tuyển người yêu cho tôi.

Xong rồi ghét của nào trời trao của ấy, đùng cái vào một ngày đẹp trời 2 đứa yêu nhau luôn. Tới năm 2022 thì chúng tôi chính thức dắt tay nhau lên phường, làm đám cưới linh đình trong sự chúc phúc của cả khu phố.

Sau khi chúng tôi kết hôn thì bố mẹ chồng và em gái chồng chuyển đi nơi khác. Họ mua một căn chung cư mới và để lại cái nhà 2 tầng cho vợ chồng tôi. 2 bên gia đình vẫn chơi với nhau rất thân thiết, hàng tuần còn tổ chức tiệc nướng lẩu đều đặn để nâng cao tình cảm thông gia.

Tuy nhiên có vẻ như bây giờ đến độ tuổi mãn kinh rồi nên 2 mẹ của chúng tôi càng lúc càng khó tính. Ngày nào trong nhóm chat gia đình cũng thấy 2 bà cáu gắt chuyện gì đó. Động tí là 2 bà vào buôn dưa kể lể, xong mắng cả chồng con trong nhóm chat luôn! Mấy bố con suốt ngày loay hoay tìm cách “giữ hòa bình”, thà chịu nhịn để dỗ 2 mẹ một chút chứ để họ dỗi thì đau đầu gấp đôi.

Thế nhưng dù cố gắng “uốn lượn” đến đâu để chiều lòng 2 bà thì mấy bố con vẫn không đỡ nổi. Mọi khi 2 mẹ hay nóng nảy vì người ngoài, hôm nay 2 bà chuyển sang “đẳng cấp” khác đó là… dỗi nhau luôn.

Thông gia tự dưng gọi điện bảo mẹ tôi nấu đồ ăn gửi sang rồi đưa ra đề nghị khiến 2 bên gia đình sứt mẻ- Ảnh 1.

Chuyện thì cũng không có gì khủng khiếp cho lắm. Đầu đuôi là sáng dậy thấy trời mưa to gió lớn, tự dưng mẹ chồng tôi lại thèm món thịt kho củ cải. Oái oăm một nỗi là món này bên ngoài không phổ biến lắm, chẳng có hàng quán hay siêu thị nào bán cả. Bán sẵn chỉ có thịt kho trứng hoặc kho dừa thôi.

Mưa to không đi chợ được nên tự dưng mẹ chồng nghĩ ra một “sáng kiến”. Đó là… nhắn tin cho mẹ tôi để nhờ bà thông gia nấu thịt kho cho ăn!

Sự thật thì mẹ tôi chính là “cao thủ” kho thịt. Nhờ sang nhà tôi ăn cơm mà mẹ chồng mới được nếm thử món ăn hiếm lạ ấy, lần đầu ăn xong bà cứ khen mãi rằng cắn một miếng thịt mềm mọng dẻo bì xong ăn cùng cơm nóng, rồi nhai thêm miếng củ cải chua ngọt giòn giòn thơm cay, ôi sao mà hòa quyện với nhau tuyệt vời thế!

Tôi chỉ tả vài dòng thế thôi mọi người đã hình dung ra độ hấp dẫn của món thịt kho độc đáo này rồi đúng không? Chính vì vậy mà mẹ chồng tôi thèm không nhịn nổi, bà đòi mẹ tôi nấu một nồi thật to để ăn cơm cho hợp ngày trời mưa.

Nhưng khổ nỗi xích mích bắt đầu từ yêu cầu trái ngang sau đó của mẹ chồng. Biết là thời tiết đang xấu nhưng bà lại hồn nhiên dặn mẹ tôi là nấu xong phải mang sang tận nơi, hoặc gửi ship sang để bà trả mỗi tiền ship. Mẹ tôi mới hỏi lại rằng không đi chợ được thì lấy nguyên liệu đâu ra, chưa kể một nồi to cũng tốn cả cân thịt, thêm củ cải với mấy thứ khác nữa thì sơ sơ mất hai ba trăm nghìn rồi. Tự dưng đang yên lành phải tiêu phí một khoản vô lý đãi người ta trong khi nhà chưa có gì ăn, mẹ tôi không vui nên từ chối ngay lập tức.

Bình thường 2 nhà vẫn qua lại ăn uống cùng nhau nên chả bao giờ tính toán tiền nong gì cả. Cơ mà hôm nay trái gió giở giời, xong rồi 2 bà cùng khó ở như nhau, thế là cả 2 cùng nâng cao quan điểm lên khiến câu chuyện “toang” hẳn!

Mẹ tôi bực tức cho rằng bà thông gia “khôn lỏi”, trời mưa lười nấu nên bắt mình phải bỏ tiền bỏ công ra để làm osin kho thịt bê sang. Mẹ chồng thì cũng chẳng vừa, cãi qua cãi lại vẫn không nhận ra bản thân vô lý ở chỗ nào. Bà khăng khăng là mình đề nghị chính đáng, chỉ là thèm nồi thịt kho thôi mà cũng bị mắng chửi này kia (?!?)

Vợ chồng tôi ở cơ quan làm việc mà sốt ruột vì tin nhắn rung không ngừng nghỉ. 2 mẹ cãi nhau ầm ĩ cả lên trong nhóm chat. Một bên không thích nấu không thích ship gì hết, một bên thì kêu đối phương keo kiệt xấu bụng nọ kia. Theo dõi câu chuyện từ đầu đến cuối xong cả nhà đều bối rối. Bố chồng tôi xen vào mỗi một câu can ngăn mà bị 2 bà nhảy vào cùng quát, bắt đứng “dẹp qua một bên” khiến ông sợ chả dám bênh ai!

Cuối cùng thì mẹ tôi tuyên bố từ nay không bao giờ nấu đồ ngon để người khác lợi dụng “ăn chùa” nữa, còn mẹ chồng tôi thì khẳng định sau này “cạch mặt” luôn khỏi bạn bè thông gia.

Mọi người đứng ngoài góp ý giúp tôi xem, vụ này cả nhà tôi nên làm gì để giảng hòa cho 2 người phụ nữ sáng nắng chiều mưa trưa thất thường này với?