Năm trước, vợ chồng tôi cùng thay điện thoại mới và để lại 2 cái cũ cho các con sử dụng. Lúc đó tôi không tán thành việc cho con xài máy sớm sợ ảnh hưởng đến việc học.

Chồng bảo cứ cho sử dụng điện thoại sớm, tuổi nhỏ dễ dạy bảo uốn nắn, nếu con sai gì chỉnh dần. Bố đồng ý thì lời nói của mẹ cũng bằng thừa, thế là suốt một năm qua các con được thoải mái xem những gì bản thân thích.

Các con tôi đều ý thức việc học nên chỉ xem khi nào rảnh rỗi. Nhưng một tuần đầu nghỉ hè vừa qua, gia đình tôi đã xảy ra rất nhiều trục trặc.

Đứa con gái lớn của tôi đang học cấp 2, còn đứa nhỏ học cấp 1. Sau khi bố mẹ đi làm là các con thức dậy và lướt điện thoại từ sáng đến chiều. Buổi trưa chỉ hâm lại đồ ăn thừa buổi sáng. Qua camera tôi thấy bọn trẻ vừa ăn vừa xem. Sau đó không chịu ngủ chiều mà mải miết cày game hay lướt Tiktok.

Buổi chiều bố mẹ đi làm về thì các con mới ngừng, đi tắm rửa và ngồi vào bàn ăn. Ăn tối xong 2 con lại tiếp tục dán mắt vào màn hình nhỏ cho đến khi nào bố mẹ lên giường thì bọn trẻ mới chịu đi ngủ. Mọi hoạt động ở nhà của các con tôi đều biết hết nên nhắc khéo đứa con gái lớn làm việc nhà, hạn chế xem, đừng lười biếng sau này khổ thân.

Thế nhưng con chỉ ừ rồi ừ mà không thèm nói thêm câu nào. Tôi rất khó chịu với cách trả lời hỗn hào lấc cấc của con, đã nhắc rất nhiều lần mà không chịu thay đổi. Tôi bảo các con xem nhiều mụ mẫm đầu óc, chẳng giúp được gì, dễ dãi với bản thân sau này trở thành nghiện điện thoại lúc nào không hay. Ngày nào tôi cũng khuyên 2 chị em như thế nếu không sẽ tịch thu điện thoại mà con chỉ ừ cho xong chuyện.

Thấy con gái xem video cả ngày lẫn đêm, tôi tức giận tịch thu điện thoại nhưng câu nói của con làm tôi bất lực bật khóc - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Lo sợ các con hỏng mắt, xem nhiều bị nghiện nên hôm chủ nhật vừa rồi tôi đã làm rất căng. Sau 3 lần nhắc con tắt máy và ra khỏi phòng làm việc nhà cùng mẹ, con không nghe, tôi nóng mặt chạy vào phòng giật lấy điện thoại và nói sẽ tịch thu. Nào ngờ đứa con lớn nhìn tôi chằm chằm và nói:

"Mẹ mà lấy điện thoại, con bỏ nhà đi rồi đừng có hối hận".

Ngày lớp 6, con dính dáng đến yêu đương, tôi làm căng con giận dỗi đã bỏ nhà đi vài ngày. Lần đó vợ chồng tôi mất ăn mất ngủ và tìm kiếm con khắp nơi. Bây giờ tôi mà cứng rắn thì chắc chắn con sẽ lại bỏ đi lần nữa.

Trả lại con chiếc máy mà tôi bất lực bật khóc nhưng mặt con vẫn trơ ra không có cảm xúc. Một đứa con gái ngang bướng lì lợm như thế tôi chỉ muốn buông xuôi để mặc con muốn làm gì thì làm. Sau này sướng khổ tự chịu. Nhưng là người mẹ, thấy con đang đi sai đường tôi không thể đứng nhìn được.

Tôi nói chuyện với chồng để nhờ anh nhắc nhở con hạn chế xem điện thoại. Nào ngờ anh đổ hết trách nhiệm lên đầu vợ. Anh bảo tôi tối ngày chỉ yêu công việc, không quan tâm dạy bảo các con. Vợ chồng làm nhiều tiền mà con hư hỏng thì cũng vứt đi. Tôi bảo tại anh cho các con sử dụng điện thoại sớm nên bây giờ mới không kiểm soát được.

Trong lúc tức giận, chồng tôi cầm 2 chiếc máy của các con đập nát. Không còn gì để xem nữa, các con nằm ngủ cả ngày trong phòng, nhìn như thể trong nhà có người bệnh vậy. Nhắc con rảnh rỗi đi học thêm, đọc sách, đọc truyện nhưng bọn chúng thờ ơ với lời nói của mẹ. Tôi không biết tìm thú vui gì cho con trong 2 tháng hè nữa?