- Sao em chưa đi ngủ?

- Em chờ anh, em cần nói chuyện với anh...

Thi là người điềm đạm, chín chắn, mỗi khi Thi nói: Em cần nói chuyện với anh có nghĩa là câu chuyện rất quan trọng, ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng.

Trái tim Phùng đập thùm thụp vì lo lắng, anh muốn kéo dài khoảnh khắc không phải đối diện với vợ nhưng Thi vẫn bình tĩnh ngồi im lặng chờ chồng thay quần áo, rửa mặt...

Đợi Phùng yên vị, Thi đẩy tờ đơn li dị đến trước anh, nói:

- Cái gì cần nói thì em đã nói hết rồi. Anh đã có 3 cơ hội. Bây giờ thì hết rồi... Em không thể tha thứ cho anh thêm lần nữa, không thể sống với anh được nữa, vì vậy anh hãy ký đi...
 

Trong sự bình tĩnh của vợ ẩn chứa sự chán chường và cương quyết không gì thay đổi được của cô, Phùng bật khóc...

Những giọt nước mắt của Phùng khiến Thi bức bối như có trăm nghìn con ong châm chích.

Lần đầu tiên bắt được quả tang Phùng cùng cô đồng nghiệp từ nhà nghỉ đi ra, Thi cũng đã nói chuyện li dị và Phùng đã khóc xin lỗi, hứa không tái phạm...

Không phải Thi tha thứ vì lời hứa của anh mà vì cô thấy mình cũng là người có lỗi khi Phùng nói: “Tại em bận suốt nên anh thấy cô đơn...”

Ngày ấy, Thi lao vào kiếm tiền, cứ có cơ hội là cô làm, mà người thông minh, có trách nhiệm như Thi thì công việc cứ tự kéo đến với cô, thế là Thi làm ngày làm đêm.

Có những chuyến đi với đoàn du lịch cả tuần. Công việc đầu óc khiến Thi mệt nhoài, chẳng mấy quan tâm đến chồng và cũng chẳng để ý là chồng cứ đi gặp bạn liên miên.

Thi đã điều chỉnh lại cách làm việc của mình. Cô trở thành người phụ nữ của gia đình, hết lòng vì chồng và người thân. Vậy mà khi Thi sinh con chưa đầy tháng, cô đã phải nghe chuyện Phùng cặp bồ với một người đàn bà đã li dị chồng và hơn anh 2 tuổi. Người đàn bà đó là sếp của đối tác công ty anh.

Lần ấy Phùng cũng khóc, nói: “Tại người đàn bà đó chài mồi anh. Chị ta già dặn, đa tình, anh đã cố tránh... nhưng trong lần liên hoan ấy, anh quá chén chẳng biết gì nên xảy ra chuyện... Sau đó thì... Anh là đàn ông... mà em thì ốm nghén lâu quá... thực ra chỉ vì sinh lý chứ đâu phải tình yêu...”.

Lại một lần nữa Phùng đổ tội lên vai Thi. Lại một lần nữa anh hứa hẹn, thề thốt sẽ không có lần sau... Lòng nhân hậu và tình yêu đối với con khiến Thi nén lòng tự ái, ích kỷ, ngậm đắng nuốt cay để tha thứ mặc dù lần thứ hai này không chút dễ dàng.

Mặc dù tình yêu và lòng tin trong Thi vơi đi, nhưng Thi vẫn sống vì chồng con, vì gia đình và những người thân, chu đáo, độ lượng...

Thi đã nói: “Ai cũng có những lúc sai lầm. Biết sai để sửa, em đã cho anh 2 cơ hội để sửa cũng là cho em 2 cơ hội để giữ hạnh phúc gia đình, nhưng lòng khoan dung của em chỉ đủ để tha thứ cho anh 2 lần mà thôi, không có lần thứ 3 đâu đấy. Nếu anh không muốn gia đình xáo trộn, li tán thì anh đừng để chuyện cũ lặp lại...”

Cuộc sống gia đình đang bình lặng thì Thi nhận được tin nhắn của một cô gái nhận là người yêu của Phùng. Cô ta bảo Thi hãy buông tha Phùng vì anh không còn yêu Thi nữa, ở bên Thi anh thấy mệt mỏi, cô ta mới là người đem lại hạnh phúc, niềm vui cho Phùng...

Thi đưa cho Phùng xem, anh chối đây đẩy, còn chửi đứa đùa độc. Thi cũng không tin được có chuyện ghen ngược như vậy nên chỉ nghĩ ai đó nghịch ác mà thôi.

Nhưng những ngày sau đó, những dòng tin nhắn trách mắng Thi không có liêm sỉ, không có lòng tự trọng... cứ dồn dập, khiến Thi nghi ngờ.

Thi tìm thấy số máy ấy trong nhật ký điện thoại của Phùng nhưng không có trong danh bạ. Thi bèn dùng máy của chồng hẹn người kia đến quán cà phê gần công ty Phùng.

Trưa ấy Thi đã giáp mặt với tình địch của mình. Cô đau đớn nhận ra người con gái ấy cũng chỉ là nạn nhân.

Cô gái xinh đẹp, trẻ trung ấy đã nhẹ dạ cả tin Phùng là người đàn ông bất hạnh phải sống bên người phụ nữ gia trưởng, ích kỷ... Anh đã vì con mà cam chịu...

Cô gái ấy tin lời Phùng: Chỉ có cô mới làm anh hạnh phúc. Ở bên cô, anh thấy tự tin... Cô tin những giọt nước mắt của Phùng thật nhân hậu, thật đáng thương...