Trà vốn là cô giáo cấp II dịu dàng, tốt bụng, lại xinh xắn nên rất nhiều chàng đeo đuổi. Trong lần đón tiếp các cán bộ tỉnh về thăm trường, Trà đã quen Vinh - anh chàng khá bảnh trai, chững chạc và đặc biệt rất ga lăng. Quả thực, Trà đã "say" Vinh ngay từ lần gặp đầu tiên bởi mấy anh chàng theo đuổi cô trước đó đem so với Vinh thì khập khiễng khủng khiếp.
Sau lần gặp đó, Vinh cũng theo đuổi Trà công khai. Lúc này Trà mới nghe đồng nghiệp rỉ tai nhau, Vinh đã có một đời vợ và nghe đâu là Vinh bị cô vợ này ruồng rẫy.
Mọi người còn nhấn mạnh với Trà rằng, anh bị vợ bỏ, khuyên cô xem xét thật cẩn thận. Bởi lẽ, đàn ông bị vợ bỏ, không tật nọ cũng tật kia, 10 người thì cũng đến 9 kẻ không ra gì. Không cẩn thận lại vớ được của “thải”, "đồ" người khác đã không nuốt nổi phải nhả ra.
Trà ngẫm nghĩ: “Vinh là một người đàng hoàng đĩnh đạc như vậy, không thể có tật, nọ tật kia được! Nhìn tổng thể con người anh, không có chỗ nào có thể chê được: đẹp trai, công việc tốt, yêu và chiều cô vô cùng, lại rất chín chắn, đàn ông... Mình còn mong mỏi gì hơn ở người chồng tương lai? Nếu không nhanh tay thì sẽ có kẻ khác sẵn sàng nẫng tay trên mất ấy chứ!”.
Tuy nhiên, để cho chắc, Trà vẫn đem chuyện đó ra hỏi Vinh. Anh chẳng như người ta nói xấu vợ cũ tùm lum mà ngược lại, chỉ nhẹ nhàng nói với Trà: “Tại anh không thể lo cho cô ấy cuộc sống giàu sang, nên cô ấy bỏ anh theo người khác”.
Trà nghe vậy càng thấy thương anh hơn. Hóa ra vợ cũ của anh là kẻ tham vàng bỏ ngãi, phụ bạc anh. Cô thầm nghĩ: “Mình nhất định sẽ khiến anh hạnh phúc chứ không như người đàn bà kia”. Cô còn thầm cảm thấy may mắn: “Nhiều khi, đàn ông bị vợ bỏ còn gấp vạn lần trai tân ấy chứ!".
Gần đến ngày cưới, những lời đồn đại về Vinh càng nhiều hơn và lại tới tấp bay đến tai Trà. Rằng Vinh là người có khuynh hướng bạo lực, thường xuyên đánh đập, hành hạ vợ nên vợ cũ không thể chịu nổi mới bỏ đi như vậy...
Trà nghe vậy cũng hoang mang, đắn đo lắm vì “Không có lửa làm sao có khói”. Nhưng cứ nhìn vào nụ cười âu yếm, ánh mắt ấm ấp cùng những cử chỉ quan tâm, yêu chiều của Vinh dành cho mình thì cô lại không thể tin nổi những tin đồn kia là sự thật.
Hơn nữa, chính miệng Vinh cũng khẳng định những điều đó hoàn toàn là bịa đặt. Anh đành xấu hổ nói ra, cũng là lần duy nhất anh nói xấu vợ cũ: “Cô ấy muốn bỏ anh nên đi rêu rao như vậy”. Đến đây thì Trà tin tưởng Vinh 100%, càng trân trọng và cảm phục đức tính cao thượng của anh.
Họ cưới nhau trong niềm hạnh phúc ngập tràn, trong sự mừng vui của hai bên gia đình nhưng lẫn đâu đó vẫn có những lời xì xầm bàn tán của khách khứa đằng nhà trai.
Thế rồi Trà cũng tự kiểm chứng được những lời đàm tiếu ấy có là thật sự không khi ngay trong đêm tân hôn Vinh đã tặng cô một cái tát nảy lửa khi biết Trà không còn là con gái. Anh tuyên bố: “Tôi không thèm chấp với quá khứ của cô nhưng cái tát này là để trừng phạt cho lỗi lầm đó!”.
Những ngày tháng sau này, Vinh đã “hiện nguyên hình” là người chồng gia trưởng và thích “động tay động chân” với vợ. Khi anh nói, nếu cô tỏ thái độ cự nự thì cứ sẵn hai bên má mà lĩnh những cái tát vì tội “hỗn”. Cuối tháng, có dò hỏi tiền tiền lương của chồng thì cũng ăn tát vì “Ai cho phép vợ đòi tiền của chồng?”. Hôm nào đi dạy học về muộn do phải ở lại giải quyết vụ việc của mấy học sinh cá biệt, thì chồng Trà cũng lại đè má vợ mà tát và mắng xối xả “Cái loại vợ không ra gì, không biết đường về cơm nước cho chồng”.
Ban đầu Trà thất vọng, buồn phiền đến không ăn không ngủ nổi. Nhưng mãi cũng quen và trở nên“lì đòn” hơn. Vinh bảo gì cô làm nấy, không nói 1 lời thừa. Càng ngày những cuộc trò chuyện giữa hai người càng thưa thớt.
Một điều lạ là, ở nhà thì vậy nhưng ra ngoài Vinh lại biến thành con người khác hẳn: lịch lãm, yêu chiều vợ hệt như thời anh ta tán tỉnh cô vậy. Lần cô bị gãy chân, Vinh bảo rằng cô không cẩn thận nên ngã. Trà không nói ra thì ai có thể biết được bộ mặt thật của người đàn ông ấy chứ.