Ngày nào chị Ngà cũng than vãn về việc chồng hiền quá. Chị đâm phát chán nản với cảnh ông chồng nhu nhược, không có chính kiến của riêng mình.
Sáng dậy, xong xuôi việc vệ sinh cá nhân là chồng chị đi làm. Tối nào khi hai vợ chồng nằm ngủ, chị Ngà cũng hỏi xem chồng mình muốn ăn gì để sáng mai chị dậy làm sớm. Có ai đời như chồng chị, chả thích được vợ chiều lại thờ ơ, trả lời cho xong: “Em thích ăn gì thì ăn, anh thì cái gì cũng được”.
Câu cửa miệng của chồng chị Ngà là “anh thì cái gì cũng được” khiến chị phát ngán. Thật ra không phải vì chồng không muốn ăn đồ ngon do chị nấu mà sợ mẹ chồng chị khó chịu vì sáng sớm ra bày vẽ. Từ lâu, chị đã biết, chồng rất nể mẹ và thậm chí còn rất sợ.
Nhà có đông người: bố mẹ chồng, anh chị chồng, em chồng. Ngà đã là một cô con dâu hiền thảo khi biết lo chu toàn mọi việc từ bữa cơm đến chén nước. Ấy vậy mà, mẹ chồng Ngà cũng vẫn thể hiện thái độ với cô. Bà không ưng gì cô, cũng không cho đây là một cô con dâu ngoan hiền bởi Ngà không phải đối tượng mà bà chọn.
Làm lụng vất vả những luôn bị mẹ chồng soi mói và khó chịu. Chồng Ngà lại chẳng chịu đứng ra bênh vực thậm chí là đứng về lẽ phải để nói đỡ cho cô một tiếng.
Thôi thì đành ngậm ngùi bởi "số trời đã định", biết làm sao đây? (Ảnh minh họa)
Những lúc mẹ mắng Ngà vô lý, anh chồng chỉ biết im ỉm, nằm trên giường, bật ti vi to làm như không nghe thấy gì.
Ngà thấy vậy nhưng thật tâm cô biết hết là chồng cô sợ mẹ, không dám đứng ra bảo vệ vợ mình. Cô không buồn vì bị mẹ chồng mắng mà buồn vì chồng không biết trước sau, không có chính kiến, lập trường.
Không giống như chị Ngà, chị Ngân lại rơi vào trường hợp ông chồng "đần thối”. Nhiều lần nhà có việc, chị Ngân đợi chồng về chở đi chợ vì chị đang mang bầu nhưng đợi mãi chẳng thấy chồng về. Nhắc chồng thì anh lại phàn nàn.
Có lần vì đau bụng, chị Ngân để cho chồng làm nội trợ, đi mua thức ăn. Về đến nhà chị mới té ngửa ra rằng, chồng mua phải thịt để từ hôm trước, rau thì đã úa tàn. Chán nản, chị cũng chỉ lắc đầu mà chẳng buồn nói câu nào.
Ra ngoài chợ, chị mặc cả được vài nghìn thì chồng khó chịu bảo là mua thì mua nhanh lên.
Chỉ biết mắng vợ nhưng khi người bán hàng nói này, nói nọ thì anh ta không dám đứng ra bênh vực vợ lấy một lời.
Biết là đàn ông không ưa cảnh chợ búa nhưng chí ít, vợ anh đúng thì anh cũng phải nói lý lẽ với mấy người bán hàng đó cho vợ. Nhưng đằng này…
Chị Ngân nghĩ bụng, chồng con kiểu này có khi đi ra ngoài đường gặp phải ai bắt nạt vợ thì chồng mình "chạy trước".
Thôi thì đành ngậm ngùi bởi "số trời đã định", biết làm sao đây?