GẤU MẸ 1: Chồng tớ trước kia còn đang cưa cẩm tớ thì săn đón kinh khủng, ngày lễ gì của 2 đứa đều hoa hoét hoành tráng, nhưng từ ngày lấy được mình rồi là lờ dần đấy nhé. Giờ bầu đứa thứ 2 lại tịt hẳn luôn. Chồng mình, trưa 8/3 thì vui vẻ với chị em ở công ty, tối 8/3 vui với các chị em ở lớp cao học, để vợ ở nhà nằm vêu đợi. Về đến nhà cười hì hì trông đến là vô duyên, hỏi hoa quà đâu thì lại toe toe cái câu muôn thuở "anh tặng em cả cuộc đời rồi". Chán quá không buồn than nữa. Nhưng mình cũng không lấy làm buồn lòng mấy vì mình thấy cứ phiên phiến đi, mình cũng không quan trọng hoa quà nữa. Mà quà tuyệt vời nhất mà ông í tặng là 2 thằng con rùi... Mình có dễ tính quá không nhỉ?
GẤU MẸ 2: Ôi, giống chồng mình thế. Mình cũng quen rồi nhưng hôm nay mở nick xã nhà ra lại thấy đoạn chát của ẻm nào với chồng, cả gan hẹn chồng sáng 8-3 vào lúc 9h đến công ty để xã tặng hoa. Ui, điên quá... Vợ thì bỏ bê chẳng thèm ngó ngàng gì! Hic! Hic!
GẤU MẸ 4: Xã mình cũng không phải là người tâm lý, mới đầu lão còn mua hoa hoét và quà tặng, nhưng lão không có mắt thẩm mỹ... hihi... Mua áo thì mình mặc vào trông giống... bà già, còn hoa thì... chẹp chẹp, lúc nào cũng chỉ mua hoa hồng đỏ, mà hoa đó có nở bao giờ đâu, được một hôm nó thâm đen lại, với lại dù nó là biểu tượng của tình yêu thật đấy nhưng mình không thích. Thế là mình cứ chê ỏng eo, giờ thì lão không mua nữa rồi, lão bảo: em cầm tiền trong nhà, em muốn mua gì thì mua, anh tình nguyện đưa em đi, chứ anh không biết mua. Ngày 8/3 lão chỉ mua hoa tặng cô giáo của con mình, rồi tặng hai bà mẹ nội ngoại, còn mình thì không... hehe. Thế mà mình chẳng thấy tủi thân hay dằn vặt, vì với mình, ngày nào cũng là 8/3, xã quan tâm đến tất cả mọi việc, giúp đỡ vợ, chăm con... Thế có phải vui hơn không, các mẹ không có quà ngày lễ thì đừng vội tủi, rồi trách chồng mà tội nghiệp, hơn nữa lại còn rước buồn rầu vào người. À, mình còn có mẹo này khá hay, nếu mình muốn đánh động cho xã giật mình, thì tự mình mua hoa tặng mình, nhờ điện hoa họ chuyển đến tận nhà... hihi...
GẤU MẸ 6: Nghĩ thân phận mình đã qua cái thời được nuông chiều ỏng ẹo rồi, nên em bèn hỏi thẳng chồng luôn cho tiện: Sắp đến 8-3 rồi, chồng có tặng vợ gì không thì bảo. (Hehehe… Sống với nhau bao nhiêu năm nên mặt… chai hết cả lên, chả mắc cỡ mắc kiếc gì sất!) Chồng cũng chẳng thèm tức giận (vì giận cũng phải… có quà), trả lời hiền như cục đất: Thế vợ muốn tặng gì nào? Em thừa thắng xông lên: Này, vợ đã lên sẵn một cái “lít” quà tặng đâu khoảng chục món, chồng cứ thế mà sử dụng nhé, khỏi mất công hỏi vợ thích gì, cho đến mấy cái 8 tháng 3 tiếp theo, khỏi… mệt đầu suy nghĩ lung tung, mà quà thì cứ gọi là “đúng yêu cầu của đối tượng”. Chồng sung sướng đón nhận tờ “đặt quà” và làm theo răm rắp. Đến 8-3 năm nay là… mùa thứ tư em được tặng quà theo đơn đặt hàng đấy.
GẤU MẸ 7: Nhớ cái hồi 8-3 năm ngoái. Đêm trước 8-3, tức là 7-3. Nằm bên chồng thủ thỉ như con mèo con: Anh không tặng em… Chưa nói hết câu, chàng đã chun mũi lại: Mai cơ mà… Mình trêu chàng: Mấy đứa trong công ty kêu là được chồng tặng cho một… đêm lãng mạn. Chàng cười nho nhã: Vậy thì bây giờ, chịu không? Mình chơi trò cù cưa: Mai cơ mà… Chàng gắt nhẹ: Gớm, thế mà cũng bày đặt. Tự dưng mình đâm… cáu, có vậy mà cũng “làm khó” nhau, nên mình quay lưng lại chàng và… ngủ trong ấm ức. Sáng hôm sau, chàng lên tiếng trước: Hai vợ chồng mình có đi chung không? Nghĩ là ngày 8-3, nên mình rạng rỡ: Đi chứ sao không. Thế là mình nhanh chóng kết thúc mọi quy trình cần thiết để chào ngày mới cùng chồng. Ngồi sau lưng chàng, xe chạy lần lượt mấy ngã tư đường phố, chồng cho xe tấp vào một tiệm bán cháo lòng, vui vẻ nói: Ăn sáng cùng nhau, thích không? Mình nghĩ bụng, ăn sáng xong rồi hẳn tính. Cũng gọi là khá ngon và thú vị, vì trong lúc ăn, chàng cứ ghẹo mình cười suốt. Xong, chàng đưa mình đến công ty, tỉnh bơ như ruồi: Rồi, tặng em bữa cháo lòng đấy… Hừm... ừm… ừm… Hết ngày 8-3!