Soi từ sách báo đông tây kim cổ, cái sự lệch múi giờ trong chuyện chăn gối phổ biến đến mức nhiều ông thấy thường tình. Ôi nửa đêm về sáng, cứ tưởng nó là thường tình, nhưng trên thực tế, nó khiến cho không ít người đàn bà dở khóc, dở cười, giống như Hiên, nhân vật của câu chuyện dưới đây.
Cuối năm, vợ chồng Hiên tự tổ chức một bữa nhậu nho nhỏ. Trong hơi men ngà ngà, Hùng ôm vai vợ, lè nhè: "Năm nay, vợ cái gì cũng được. Nuôi con được, kiếm tiền được, chăm nom bố mẹ chồng được. Chỉ dở mỗi khoản phục vụ chồng. Đáng ra chồng phải là trung tâm của vũ trụ thì vợ cho nằm bẹp ở một góc giường. Tối nào vợ cũng ôm con, nằm im thin thít, chồng mà không gãi chân thì cũng không buồn dậy". Má Hiên ửng hồng. Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là Hiên tệ thật, mỗi năm lại thấy mình ngại cái chuyện nửa đêm về sáng.
Sau này chỉ dám kể với mấy đứa bạn thân, ngồi cười rũ rượi với nhau, đứa nào cũng công nhận: "Chẳng hiểu sao các ông lại thích "thể dục" vào giờ vợ đang ngủ say. Trong khi đấy là cái giờ chán nhất đối với mình. Mệt, buồn ngủ, mồm miệng hôi hám. Chả có cảm hứng! ". Bạn Hiên còn góp chuyện: "Chồng tao thấy tao nằm im như khúc gỗ thì móc máy: Lần sau mua kẹo cao su về mà nhai, cho đỡ buồn ngủ". Hiên nhớ một câu chuyện, đâu như là chuyện "Xin cạch đàn ông" của một nữ nhà văn người Ba Lan. Cũng chỉ vì chuyện nửa đêm về sáng mà cô vợ gãy mấy cái răng. Vì cái gì mọi người biết không? Vì cứ hai ba giờ sáng, hễ chồng có "tín hiệu" là cô lo lỏm chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt thơm tho, tinh tươm để ứng phó. Chẳng ngờ, lần ấy mắt nhắm mắt mở thế nào, vấp ngay vào bậu cửa. Bữa tiệc tình vỡ tan.
Nghe chồng phê bình, Hiên cũng chỉ biết cúi mặt ngồi nghe. Cô rất muốn nói với Hùng rằng: Em không phải là gỗ đá. Nhiều khi em cũng có nhu cầu được vuốt ve, ôm ấp, nhưng nhu cầu của em diễn ra vào thời điểm khác. Khi em vừa tắm xong, thơm tho, mát mẻ. Khi em không có con mè nheo bên cạnh. Tuy nhiên, đấy chỉ là những lời nói thầm trong đầu Hiên.